Uy Thất Thất ra tới bờ sông, phát hiện nguồn nước nơi đây trong vắt, thật muốn nhảy xuống tắm rửa sạch sẽ, song cô cũng biết, chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, nơi này đông nam nhân, vô cùng bất tiện, vì thế cô dùng thùng gỗ múc nước, lau người từng chút một.
"Ê, Uy Thất Thất, sao không nhảy xuống tắm đi!" Lưu phó tướng dẫn theo vài binh lính đi tới, một gã trong số đó gào lên.
"Nhất định là mông nở hoa, không thể tắm được, ha ha…" Một gã khác hùa vào chế giễu cô.
"Đúng rồi, đúng rồi!"
Thất Thất cố nén cơn giận, đứng bên bờ sông, xách nửa thùng nước quay lên bờ, một binh sĩ đi tới, liếc nhìn qua thùng nước.
"Đánh người khỏe lắm mà, xách nước chỉ được có nửa thùng, giống hệt nữ nhân!"
"Nếu là nữ nhân thì nguy to, bộ dáng thế kia nhất định sẽ không xuất giá được, ha ha!"
Thất Thất bỏ thùng gỗ xuống, giẫm chân lên thùng gỗ, ánh mắt lạnh giá nhìn đám binh lính kia lẫn Lưu phó tướng, nếu chúng còn tiếp tục nói nữa, Thất Thất tuyệt đối không sợ lĩnh thêm hai mươi quân trượng đâu.
"Đủ rồi, đừng gây chuyện nữa, đi!" Lưu phó tướng cảm thấy bọn lính có phần quá trớn, sợ bọn họ lại gây rối, ngộ nhỡ Uy Thất Thất bị kích động, xông lên đánh bọn họ một trận tơi bời, nếu bị phạt tiếp, cái mông kia nhất định sẽ nát nhừ.
Lưu phó tướng dẫn binh lính bỏ đi, Thất Thất đá thùng gỗ bay ra xa, nước văng tung tóe khắp nơi, đáng ghét, lẽ ra phải đánh bọn chúng cho hả dạ chứ, có lẽ tại cô e sợ những lời Lưu Trọng Thiên nói, không giống như doạ nạt người ta.
Thất Thất đi tới đi lui ra ra vào vào mấy lần, mệt nhọc ướt đẫm mồ hôi, gục xuống bên cạnh bồn tắm, thở hổn hển, cô bực bội nhìn tên Tam vương gia đang ngồi trước thư án đọc sách, nghi ngờ nam nhân kia phải chăng là dạng đầu gỗ, dùng từ "máu lạnh vô tình" để hình dung có vẻ coi trọng chàng, dùng từ "không có nhân tính" có lẽ thích hợp hơn.
"Xong rồi, độ ấm vừa tầm!" Thất Thất cảm giác lưng mình đã sắp gãy đôi, khập khà khập khiễng lết tới chỗ ngủ dưới đất, đương định nằm sấp xuống, nghe thấy phía ngoài đại bản doanh có tiếng bước chân, một lão tướng quân tiến vào.
"Vương gia, về chuyện tập kích doanh trại Hung Nô đêm nay, thần nghĩ ngài tốt hơn hết không nên đi!"
"Ta đã quyết rồi!"
"Vương gia!" Lão tướng quân có vẻ không yên tâm, vẫn khẩn cầu.
Tam vương gia Lưu Trọng Thiên bước tới giữa đại bản doanh, không biết nói chuyện gì với lão tướng quân, rồi hai người đi ra ngoài.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tam vương gia trở lại, chàng đi thẳng tới bên bồn tắm sau tấm bình phong, sờ thử nước, nhíu mày.
"Thay nước đi, lạnh rồi!" Dứt lời tới trước thư án tiếp tục xem sách.
Thất Thất tức tối nhìn cái tên đáng ghét kia, nửa canh giờ sau mới trở về, thì nước sôi cũng nguội rồi, xem ra, làm vương gia thật sướng, động chút là có thể hô phong hoán vũ, quyền lực vô biên, còn oai phong hơn nhiều so với người thừa kế tài sản kếch xù như Uy Thất Thất cô.
Uy Thất Thất bò dậy, liếc mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, ngoài đọc sách, đánh giặc ra, không biết chàng còn có thể làm gì, chắc trong cuộc sống chỉ như thằng khờ ngu ngốc, cái đồ bị thịt.
Có điều nước vẫn phải thay, khi Uy Thất Thất xách thùng nước cuối cùng vào, quả thực không còn sức nữa, trán râm rấp mồ hôi, thiếu chút nữa nằm bò ra đất, gắng sức đấm vào thùng gỗ, cố ý muốn cho Tam vương gia biết cô không vui lẫn tức giận bội phần.
Tam vương gia tới bên cạnh bồn tắm, kiểm tra nước, song chàng vừa nhấc tay ra khỏi bồn tắm, một binh lính đã chạy vào "Bẩm Vương gia, có chuyện cấp báo, Trì tướng quân đang chờ trong doanh trại!"
Tam Vương gia nhíu mày, vội vàng rời khỏi đại bản doanh, Uy Thất Thất đau khổ bước đến trước bồn tắm, chết tiệt, lát nữa trở về sẽ không bắt cô đi thay nước nữa chứ.
Quả nhiên, sau đó một binh lính chạy vào đại bản doanh "Uy Thất Thất, Vương gia căn dặn, nửa canh giờ sau hãy thay nước đi, ngài ấy quay về sẽ tắm rửa ngay!"
Thất Thất cáu tiết nhìn chằm chằm về phía thư án, giống như trông thấy Lưu Trọng Thiên đang ngồi ở đó cười khẩy, vì sao phải nhẫn nhịn chàng ta, Thất Thất giậm chân, nhìn bồn nước trong veo kia, đi đi lại lại nhiều lần như vậy không phải việc dễ dàng, phải chăng tên Lưu Trọng Thiên này đầu óc có vấn đề? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Sau nửa canh giờ, Thất Thất lại đi thay nước, nhưng phía ngoài đại bản doanh vẫn yên ắng, Tam vương gia căn bản chưa về, Lưu Trọng Thiên, tên khốn này, Thất Thất nổi khùng thật rồi.
Cánh tay cô mỏi nhừ run rẩy, ngay đến cái thùng gỗ rỗng cũng chẳng xách nổi, huống hồ lại thay nước, tưởng tượng sau khi Tam vương gia Lưu Trọng Thiên trở về, chạm tay vào nước, chắc chắn sẽ nói với cô "Thay đi!"
Thất Thất không thể nhẫn nhịn nữa, cô quyết định tháo chạy, không muốn ở lại doanh trại chết tiệt này. Cuộc sống như vậy cô không chịu nổi dù chỉ một ngày, sau khi nghĩ thông, cô đeo túi sách lên lưng, sờ soạng cái mông, Vương gia thối, Vương gia chết bầm, dám đánh mông cô, còn bắt cô thay nước tắm tới mấy lần, nếu cho cô quay trở lại xã hội văn minh, rồi có cơ hội về đây lần nữa, cô nhất định phải mang đại bác đến bắn cho chàng ta nổ tan xác.