• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô hoảng loạn chạy xuống xe, rồi đỡ Cố Tư Ngôn bị đánh ngã nằm dưới đất lên: “Anh hai…”

Cố Tư Ngôn ho khụ khụ vài tiếng rồi đứng dậy, trong giây phút vừa nãy anh căn bản còn không kịp nhìn thấy được động tác của Kỷ Thiên Hạo thì đã bị anh ta xông đến nện cho một quyền rồi!

Tên khốn này, không ngờ thân thủ của hắn lại tốt như vậy!

Anh đưa tay quệt quệt vệt máu trên khoé miệng mình, rồi cất giọng nói một cách không cam chịu thua cuộc: “Đánh lén! Đúng là tiểu nhân mà!”

Ngay lập tức, Cố Tư Ngôn liền dùng tốc độ như lôi như sấm phản kích về phía Kỷ Thiên Hạo, nhưng không ngờ anh ta lại nhẹ nhàng né được, sau đó còn xoay người lại vung thêm cho Cố Tư Thành một đòn vào trán, khiến Cố Tư Thành chảy máu không ngớt!

Cố Niệm Niệm bị doạ đến sợ hãi, cô đứng sững sờ ngây ngốc tại chỗ, nhìn về khuôn mặt tinh xảo anh tuấn của Cố Tư Thành bây giờ lại bị nhuộm đầy những vệt máu tươi.

Cố Tư Thành cũng sững sờ, anh thật không ngờ Kỷ Thiên Hạo dám ở ban ngày ban mặt dùng dao găm hành hung lên mặt của anh!

Anh theo bản năng đưa lưỡi liếm lấy vết máu tươi đang chảy xuống khoé miệng của mình, nhưng đột nhiên một trận choáng váng ập đến khiến cho anh ngã gục xuống mặt đất—-

“Anh hai—-”

Cố Niệm Niệm gào thét chạy đến, nhưng lại bị Kỷ Thiên Hạo bắt lấy kéo lại vào trong lòng anh: “Không chết được đâu.” Nói xong, anh liền bế cô lên rồi hung hăng ném vào trong xe, sau đó anh quay sang căn dặn người phía sau: “Đưa hắn về nhà họ Cố cho tôi, rồi nói với Cố Thanh Hoa, bảo anh ta trông chó nhà mình cho thật tốt đi!”

“Rầm!”

Cửa xe bị đóng lại rồi.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại Cố Niệm Niệm và Kỷ Thiên Hạo!

Cô kinh hãi nhìn về người đàn ông đáng sợ này, cô cố gắng co rúc người vào trong góc, còn đôi mắt thì trừng ra rất to.

Kỷ Thiên Hạo dựa người tới, một tay anh chống trên cửa sổ, Cố Niệm Niệm cảnh giác nhưng vẫn bị anh giam trong vòng tay mình, đôi con ngươi hẹp dài đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, một sự âm tà lạnh băng dần dần dấy lên trong đôi mắt anh, thanh âm trầm thấp mang chút khàn khàn của anh thật khiến người ta áp lực: “Nữ nhân, lá gan của em cũng lớn lắm…”

Cố Niệm Niệm sợ hãi chớp mắt không ngừng, chột dạ hỏi: “Anh…anh muốn làm gì?”

Kỷ Thiên Hạo híp đôi mắt lại, tầm mắt sắc sảo càng trở nên sâu hơn: “Em đang sợ sao?”

“Tôi, tôi không có.” Cô vẫn bướng bỉnh phủ nhận, cho dù cơ thể đang run bần bật đã bán đứng lấy cô.

Kỷ Thiên Hạo gật đầu mang chút ý cười như có như không, sau đó anh búng tay ra hiệu một cái, thì người tài xế trước mặt liền nổ máy lái xe đi, còn phía sau thì nối đuôi nhau những chiếc xe sang trọng, trông khí phách vô cùng.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Anh hai của tôi…”

“Suỵt—-”

Kỷ Thiên Hạo giơ một ngón tay thon dài chặn lấy đôi môi hồng hào của cô, thanh âm anh mang chút ý cười: “Cái miệng nhỏ của em nói nhiều quá đó, phải nghĩ cách mới được…”

Cố Niệm Niệm sợ sệt trừng to mắt nhìn anh, cô cố liều mạng giãy giụa, đôi tay nhỏ không ngừng nện vào khuôn ngực rắn chắc của anh!

“Ưm…ưm…đừng mà…bỏ tôi ra…”

Sự giãy giụa yếu ớt của cô đối với Kỷ Thiên Hạo mà nói thì chẳng qua cũng chỉ giống như một con mèo nhỏ mà thôi, anh đưa một tay kìm chặt đôi tay của cô lại, rồi dùng cơ thể mình ép lấy cô trên ghế.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cô gào lên: “Anh, sao anh có thể làm như vậy với tôi, tôi là chị dâu của anh đó!”

Lời nói của cô giống như là một tia sét, hung hãn phá vỡ đi khung cảnh yên tĩnh giả tạo giữa họ, Kỷ Thiên Hạo cười lạnh một tiếng: “Chị dâu thân yêu ơi, không phải em muốn, đào, hôn, sao!!”

…….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK