“Anh ấy là anh trai tôi!”
Kỷ Thiên Hạo không kìm được mà siết chặt tay mình, lửa giận đang cuồn cuộn dâng trào trong lồng ngực anh, sự xinh đẹp lương thiện của Cố Niệm Niệm đáng ra đều thuộc về anh, Cố Thanh Hoa đã bá chiếm hào quang của anh lâu quá rồi, đến lúc phải trả cho anh rồi!
Chỉ có điều…trước khi hoàn toàn chiếm được cô ấy, anh còn có một số việc nan giải cần phải giải quyết!
Đôi con ngươi đen huyền lạnh lẽo chợt loé lên một tia tà khí, anh cúi đầu cắn vào môi cô, sau đó thốt lên lời uy hiếp băng lãnh: “Cố Niệm Niệm, em là của tôi! Nếu như có ai đó dám đụng đến em, tôi nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!”
Cả cơ thể cô cứng đờ, sự kinh sợ hoàn toàn bao chiếm đôi mắt cô: “Đồ điên! Thả tôi ra!”
Kỷ Thiên Hạo nhẹ nhàng áp chế lại sự giãy giụa của cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào cô như đang tuyên thệ: “Nhớ kỹ lời tôi nói, cả đời này của em chỉ có thể là của tôi! Cho dù em có gả cho Kỷ Gia Phong đi nữa, em cũng phải giữ gìn thân mình cho tốt! Nếu không…tôi sẽ rút, xương, lột, da từng người thân một của em!”
Cả người Cố Niệm Niệm cứng đờ, cô còn không dám thở mạnh mà để mặc anh ta ôm lấy, cô cảm thấy mình như đã bị ác ma nhìn trúng, cả đời này chắc cô không chạy thoát được nữa rồi!
Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã đến nhà họ Cố.
Kỷ Thiên Hạo buông cô gái nhỏ nhắn bị doạ đến ngây ngốc trong lòng mình ra, đôi mắt anh chợt loé lên một ý cười, anh đưa tay chỉnh sửa lại tóc cho cô, nói: “Em có thể về rồi, nhớ nói với Cố Thanh Hoa, rằng chúc mừng hắn đã thế chấp kho báu của mình đúng nơi rồi đó.”
Cố Niệm Niệm cứng nhắc nhẫn nhịn những cử chỉ của anh ta, đợi tới khi mình được phép xuống xe, cô liền giống hệt như một con thỏ con đang hoảng sợ mà chạy tán loạn ra ngoài sau đó chạy bán sống bán chết vào biệt thự của nhà họ Cố.
Kỷ Thiên Hạo ngồi trong xe nhìn về bóng hình của cô, đôi mắt hẹp dài chợt loé lên một tia sát khí lạnh lẽo.
……