Kỷ Thiên Hạo cau mày, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng hắn âm thầm chế giễu: đúng là giả vờ!
Nói chuyện phiếm vài câu, Kỷ Thiên Hạo nói hôm nay có việc phải về rồi. Như thường lệ thì việc trở về cũng là việc hợp lý, Cố Niệm Niệm không có lý do gì để không về, cũng tùy theo ý của Kỷ Thiên Hạo. Cố Thanh Hoa giống như người cha tràn đầy yêu thường, bảo người hầu đem một chiếc giỏ xinh đẹp ra, bên trong giỏ chứa đầy dâu tây tươi, đây là món yêu thích nhất của Cố Niệm Niệm.
Con mắt xinh đẹp Cố Niệm Niệm ánh lên ý cười khi nhìn thấy giỏ dâu tây kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời mới mọc, ấm áp mà không quá nóng. Kỷ Thiên Hạo nhìn tới mức ngây người, nghĩ rằng lúc đầu hắn vì khuôn mặt tươi cười này mà đợi cô suốt mười mấy năm, hiện tại người con gái này rốt cuộc thuộc về hắn, nhưng trái tim của cô lại đặt trên người khác. Điều này khiến hắn không hài lòng, rất không hài lòng.
“Cái này buổi sáng anh mới cho người hái xuống, mang về ăn đi.” Cố Thanh Hoa cầm giỏ lên, nhẹ nhàng đặt vào tay Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm mím môi, vỗn dĩ nên vui vẻ vì Cố Thanh Hoa còn nhớ rõ của sở thích của cô, nhưng giờ phút này cô lại không hề vui vẻ một chút nào. Không vì lý do nào khác, chỉ vì Cố Thanh Hoa ngay cả một câu giữ lại cũng không có, tặng cho cô một giỏ dâu tây tương đương với việc mời bọn họ ra ngoài. Nụ cười của cô trở nên chua sót, đôi mắt trở nên ảm đạm: “Cám ơn anh cả.” Một câu cảm ơn khách khí mà xa cách, đau đớn tê tâm liệt phế.
Cố Thanh Hoa tiễn Kỷ Thiên Hạo bọn họ ra cổng, đầu của Cố Niệm Niệm cúi xuống, trong lòng cô hiểu rõ, lần bước ra khỏi cổng này, cũng không biết khi nào mới gặp lại anh cả. Kết hôn rồi không thể so sánh với hồi trước, giữa cô và anh cả dựng lên một bức tường vô hình vừa cao vừa dày.
Anh cả mỉm cười khách sáo, nói những câu không nóng không lạnh, sâu trong lòng Cố Niệm Niệm nổi lên vài phần chua chát. Ngay khi cô quay đầu lại, lộ ra nụ cười cuối của mình, chợt nghe giọng nói tùy tiện của cái người chỉ gặp một lần lại không xuất hiện lần nào Cố Tư Thành: “Cố Niệm Niệm, không được đi!” Kèm theo là một quả bóng rổ mạnh mẽ lao tới.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, bóng rổ lại bị Kỷ Thiên Hạo bắt được một lần nữa, bộ dáng hung ác kia của hắn mang theo chán ghét, hung hăng xoay quả bóng rổ trên tay mấy vòng rồi ném ra. Không nghiêng không lệch mà ném tới chỗ Cố Tư Thành đang đứng trên ban công tầng hai.
Cố Tư Thành tránh không kịp, lảo đảo một cái rồi ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn vô cùng khó chịu. Anh lập tức đứng dậy, hét lên với Cố Niệm Niệm: “Cố Niệm Niệm, anh không cho phép em đi! Em trở về cho anh!”
Cố Niệm Niệm nhìn Cố Tư Thành hổn hển, lại nhìn người đàn ông đang cười vô tội trước mặt, không khỏi tức giận hỏi: “Kỷ Thiên Hạo, sao anh lại bắt nạt anh hai của tôi?”
Kỷ Thiên Hạo nhíu mày, đôi môi xinh đẹp chậm rãi cong lên một độ cung hoàn mỹ: “Trước đó tôi đã cảnh cáo hắn.”
Cố Niệm Niệm cắn răng, lúc này không biết nên nói cảm thụ của mình như thế nào.
Kỷ Thiên Hạo quay đầu lại cười cười với Cố Thanh Hoa: “Anh cả, chúng em đi đây.” Nói xong, một bàn tay đặt lên vai của Cố Niệm Niệm, đắc ý rời đi trong tiếng kêu gào của Cố Tư Thành.
Nhưng mới đi vài bước, hắn đột nhiên cúi sát người vào Cố Niệm Niệm, vẻ mặt mờ ám nói: “Niệm Niệm, cái giỏ này rất nặng, đưa tôi cầm cho...”
Cố Niệm Niệm nghi hoặc nhìn Kỷ Thiên Hạo, không rõ tên đàn ông xảo quyệt như hồ ly này muốn làm gì. Do dự một lát, cô mới đem giỏ đưa hắn, lúc vừa định mở miệng nói thì thấy Kỷ Thiên Hạo xoay người vứt giỏ dâu tây vào thùng rác, dâu tây đỏ tươi rơi xuống lăn trên mặt đất. Mấy quả trong đó lăn tới bên chân Cố Niệm Niệm, lại bị Kỷ Thiên Hạo hung hăng giẫm nát.
Cố Niệm Niệm cứng người tại chỗ, cô kinh ngạc nhìn Kỷ Thiên Hạo, lại quay đầu nhìn Cố Thanh Hoa thờ ơ. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt từng quả từng quả dâu tây lăn trên mặt đất rồi đặt lại vào trong giỏ. Kỷ Thiên Hạo đứng ở nơi đó, đôi mắt giận dữ nhìn hành động của Cố Niệm Niệm, ngay khi cô ngồi xổm trước mặt hắn, muốn nhặt quả dâu tây bên chân hắn, hắn không lưu tình giẫm nát nó.
Cố Niệm Niệm không nói gì, chỉ chậm rãi nhặt lên một quả dâu tây cuối cùng, thật cẩn chà xát nó lên quần áo mình, cuối cùng đặt lại nó vào trong giỏ. Sau đó, cô từ từ đứng dậy, trở lại bên người Cố Thanh Hoa lần nữa, không nói một câu, đưa giỏ dâu tây lại cho anh.
Kỷ Thiên Hạo nhìn một cảnh như vậy, trong lòng không rõ tư vị. Hắn bước qua, giữa lấy Cố Niệm Niệm, dùng sức đem cơ thể cứng ngắc của cô rời đi. Cố Niệm Niệm lẳng lăng đi theo Kỷ Thiên Hạo tới chiếc xe việt dã của hắn, cô không quay đầu lại, nhưng ngay tại khoảng khắc ngồi vào trong xe hốc mắt liền đỏ lên.
Kỷ Thiên Hạo nhìn bộ dạng yên lặng rơi lệ của cô, không khỏi tức giận. Không phải chỉ là một giỏ dâu tây thôi sao, có nhất thiết phải thương tâm như cha mẹ chết vậy không? Nhưng nói ra thì cũng không phải vì một giỏ dâu tây, hắn tội gì vì giỏ dâu tây mà phải tính toán với cô chứ. Hắn thực sự không băn khoăn gì với giỏ dâu tây đó, mà cái người tặng dâu tây kia làm hắn cảm thấy khó chịu. Hơn nữa lúc Cố Niệm Niệm không chút nào che dấu thể hiện sự yêu thích của cô với giỏ dâu tây và người tặng nó, làm cậu hai nhà họ Kỷ hắn càng thêm khó chịu.
Dọc theo đường đi, Cố Niệm Niệm cắn chặt môi dưới không chịu hé răng, cô không nói nên lời cảm thụ của mình vào lúc này, giống như cô không biết tại sao vừa nãy cô lại làm ra hành động như vậy. Anh cả rõ ràng không quan tâm đến sự khiêu khích của Kỷ Thiên Hạo, nhưng cô vẫn ngu ngốc làm ra hành động chọc giận Kỷ Thiên Hạo như vậy.
Nước mắt lăn xuống, cô khóc không tiếng động, trong lòng cô thất vọng và bi thương.
Kỷ Thiên Hạo nhìn bộ dáng ủy khất ẩn nhẫn kia của cô không khỏi tức giận, hắn đem xe đỗ bên lề đường, thấp giọng mắng: “Không phải là một giỏ dâu tây nát thôi sao? Cô muốn, nói với lão tử một tiếng, đừng nói là một giỏ, cho dù mười tấn tám tấn lão tử cũng kiếm được ra cho cô. Đừng có lộ ra vẻ mặt khóc tang, tôi còn chưa chết đâu.”
Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt kinh dị kia như là đang nói: cho dù anh chết cũng không cần quản chuyện của tôi đi?
Cố Niệm Niệm tức giận trừng mắt nhìn hắn, tức giận tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Chết tiệt! Chưa từng thấy người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy. Ngay khi cô đang âm thầm ảo não, chợt nghe thấy câu dễ nghe duy nhất của Kỷ Thiên Hạo.
“Cô gái, ông đây đêm nay có chút việc không về.” Hắn nâng cằm cô lên.
Cô giả bộ gật đầu, nghĩ thầm đêm nay cô được tự do rồi.
Không biết nên nói là Cố Niệm Niệm vui mừng quá sớm, hay nên nói ông trời không ưu ái Cố Niệm Niệm cô, mặc dù Kỷ Thiên Hạo nói là không về, nhưng Kỷ Gia Phong lại vừa lúc xuất hiện trên bàn ăn nhà họ Kỷ. Lúc còn lại một mình, Cố Niệm Niệm thường suy nghĩ, đây là do Kỷ Thiên Hạo với Kỷ Gia Phong thỏa thuận sẵn, hay Kỷ Thiên Hạo đã biết Kỷ Gia Phong sẽ trở về, nên hắn mới kiếm cớ đêm không về nhà. Nhưng vô luận là như thế nào, không phải đối mặt với Kỷ Thiên Hạo, Cố Niệm Niệm cũng vui rồi.
Trên bàn ăn nhà họ Kỷ, bà Kỷ có phần thu liễm, trước mặt Kỷ Gia Phong, ít nhất bà Kỷ không khiến Cố Niệm Niệm khó xử. Nhưng Cố Niệm Niệm vẫn có chút xấu hổ, đối mặt với người chồng chính hiệu của mình, cô có chút chột dạ. Sau bữa cơm tối đầy xấu hổ, Cố Niệm Niệm ngồi trên ghế sô pha, bên tai truyền đến tiếng tiếng trò chuyện của bà Kỷ với Kỷ Gia Phong, cô không thể nói chen vào giữa cuộc nói chuyện của hai mẹ con bọn họ, nên lấy cớ có chút mệt mỏi, liền lên tầng đi nghỉ.
Sau khi ngâm tắm sữa thơm, cô lấy một bộ đồ ngủ hoạt hình dễ thương từ trong tủ quần áo mặc vào, lại bôi một chút đồ chăm sóc da rồi lên giường sớm, cô nhàm chán xem bộ phim thần tượng, nhưng suy nghĩ lại bay ra ngoài. Trong đầu một mớ hỗn độn, về Cố Thanh Hoa, về Kỷ Thiên Hạo, còn có vài đoạn rải rác về Kỷ Gia Phong.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, thời gian bất tri bất giác qua mười giờ. Lại đợi nửa giờ, Kỷ Gia Phong tựa hồ không tính toán trở về phòng, Cố Niệm Niệm lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, tắt TV, cô chỉ để lại một chiếc đèn ngủ trên đầu giường, rất nhanh liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, trong căn phòng yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân trầm thấp, Cố Niệm Niệm vốn ngủ không quá sâu nên bị đánh thức, cô khẩn trương cuộn mình trong chăn, giữ vững hô hấp, sợ Kỷ Gia Phong sẽ trèo lên giường của cô. Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, ngay sau đó là thanh âm sột soạt truyền tới..
Cô khẩn trương đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, trái tim bang bang đập liên hồi. Đột nhiên, trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Cố Niệm Niệm kỳ quái mở hé mắt, trộm nhìn xung quanh. Không có nửa bóng người, Kỷ Gia Phong đi đâu rồi? Cô chớp mắt mấy cái, tận đến khi nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, cô mới phản ứng lại.