- An Dao, chào bạn.
Tử Tình nhìn mấy cô gái phía sau Dao An, người nào người nấy đều diện những bộ trang phục sặc sỡ đắt tiền, nhìn lại mình chỉ là một bộ váy ngắn đơn giản, cảm thấy ngượng ngùng.
- Nào, vào nhà thôi.
An Dao cười rạng rỡ, tự nhiên tiến lại khoác tay Tử Tình, kéo nó vào bên trong.
- Các cậu, Tình Tình đến rồi đây.
Không gian ồn ào bỗng dưng im lặng sau câu thông báo của An Dao. Mọi người đổ dồn toàn bộ sự chú ý lên Tử Tình, làm nó càng thêm lúng túng
- An Dao, không cần quan tâm mình, bạn cứ đi tiếp khách của bạn đi.
- Khách gì chứ? Cậu mới là nhân vật chính của đêm nay mà.
Nó trợn mắt, chưa kịp tiêu hóa xong câu nói của An Dao liền bị cô đẩy mạnh ra giữa khán phòng. Tử Tình liền cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu có chút kì lạ. An Dao nhìn nó, cười miệt thị.
- COn nhỏ này chính là đứa thu hút toàn bộ sự chú ý của Hàn Vũ, còn ngày ngày mặt dày mày dạn bám đuôi anh ấy. Hôm nay, ở chính khán phòng này, mọi người muốn xử lí nó ra sao thì tùy.
- Được lắm, đánh cho nó chết.
Một vị tiểu thư ăn mặc sang trọng tiến lại, vung tay định tát nó những Tử Tình đã lập tức đỡ được, vặn trái tay cô ả làm cô ta la lên đau đớn. Sắc mặt nó đanh lại
- Triệu An Dao, tôi không ngờ cô lại bỉ ổi như vậy.
Xoảng!
Lời nói vừa dứt thì chiếc đĩa thủy tinh từ phía An Dao bay thẳng tới, do một chút sơ suất mà nó đã không phản xạ tránh né kịp thời. Chiếc đĩa đập túng đầu nó, vỡ tan tành.
Rồi liên tiếp những thứ xung quanh đều hướng nó mà đáp tới, nào là hoa quả, bát đĩa, rượu vang, bánh kem...
Rầm!
Chiếc bàn bên cạnh bị Tử Tình vung tay đánh gãy làm đôi, kết thúc cho ném ném vung vung quá mức ấu trĩ của đám con gái xung quanh. Họ chột dạ giật mình, mặt cố kiêu ngạo mà ánh mắt đã lộ ra run rẩy.
- Ai muốn có kết cục như cái bàn này, cứ thử đi.
Nói rồi Tử Tình cúi người, nhặt lấy hộp quà đã bị rơi xuống dưới chân, lưới qua An Dao, lạnh lùng
- Triệu An Dao, cảm ơn bạn đã cho tôi một bài học đắt giá về lòng người. Tôi không hiểu loài người nghĩ gì khi xếp những sinh vật sống đầu óc ngu si tứ chi phát triển như bạn vào hàng ngũ con người nhỉ? Tệ thật đấy.
Nó rời đi, An Dao tái mặt, đứng đờ đẫn không phản kháng. Hai tay siết chặt đến trắng bệch, bặm môi căm tức
- Lăng Tử Tình, mày được, mày được lắm.
Nó đã đủ thấy mệt mỏi sau chuyện tối qua. Vậy mà sáng nay có tin thông báo khẩn cấp rằng nhà trường tổ chức đo IQ, học sinh nào không tham gia sẽ bị đuổi khỏi trường. Trời ơi là trời, còn cái khổ nào như cái khổ này không cơ chứ.
- Alo, Tình Tình.
- Anh Hai, Hai nhất định phải giúp em, em không thể đi đo IQ được.
- Anh biết mà, giờ em đang ở đâu? Lên sân thượng đi, anh với Kan cũng đang bàn về việc của em đấy.
- Vâng.
Tắt điện thoại, nhìn qua Hàn Vũ còn đang ngủ. Hắn lúc nào cũng vậy, ngủ, ngủ, ngủ, và ngủ mà thôi.
Trên sân thượng...
- Hai anh bảo em phải làm thế nào bây giờ?
- Em giả bệnh được không?
Kan lo lắng nhìn Tử Tình. Mặc dù biện pháp anh đưa ra không khả quan cho lắm nhưng thực sự là lúc này không còn cách nào khác tốt hơn.
- Giờ em quay lại lớp, thu dọn đồ rồi trở về nhà ngay. Giấy chuẩn đoán sốt cao đến mức nguy hiểm tính mạng của bác sĩ ở bệnh viện Royal bọn anh cũng đã xin được giùm em rồi.
Lăng Tử Tuẩn tiếp lời, đồng thời đưa ra tờ giấy xác nhận bệnh tình có tên nó, bên dưới là chữ kí của Trưởng Khoa Trần Khải Lập, chắc chắn không thể nhầm lẫn
- Hả? Hai anh làm thế nào mà xin được vậy?
- Bắt cóc con gái ổng_ Lăng Tử Tuấn.
- Trói ổng trên một cái ghế kê ngay mặt hồ và dọa sẽ cho ổng “tắm” mát_Kan
- Cù gan bàn chân_Lăng Tử Tuấn
- Cho ớt vào lỗ mũi_Kan
WTF?
Nó hết nói nổi với hai ông anh bá đạo trên từng hạt gạo này.
- Thôi, đi lẹ lên.
- Vâng.
Tử Tình trở về lớp, tưởng có thể êm đẹp chuồn thoát trong khi Hàn Vũ ngủ cơ. Ai dè, chưa kịp nhấc mông đã nghe giọng hắn trầm lạnh
- Cô định vi phạm điều khoản trong hợp đồng đấy à?
Tử Tình giật mình nhìn sang, bắt gặp ánh mắt sắc bén như dao đang dướng nó chằm chằm, nó cười méo mó
- À, à đâu có. Nhà tôi có việc đột suất, thiếu gia cho tôi trở về nhé.
- Việc đột suất gì mà vào đúng ngày đo IQ của trường? Hửm?
Bị đoán trúng tim đen nhưng nó vẫn phải giả vờ cười khổ cười sở, hạ giọng nài nỉ
- Việc này quan trọng thật mà, thiếu gia à, làm ơn thương tình đi mà. Nha nha nha....
- Quan trọng thật không?
- Thật.
- Được, vậy theo tôi.
Hàn Vũ đứng bật dậy, nắm lấy cổ tay nó, lôi đi xềnh xệch.
- Thiếu gia, anh đưa tôi đi đâu?
- Không phải cô nói nhà có việc quan trọng sao. Tôi sẽ bảo hiệu trưởng đặc biệt cho cô đo trước tiên để cô có thể ra về.
- Đừng...đừng làm thế...tôi không thể đo IQ được....
- Tại sao?
Hắn dừng chân, nhíu mày nhìn Tử Tình, nửa như dò xét, nửa như ép buộc nó phải trả lời.
- Tôi....tôi.....
Chưa kịp nói đã bị Hàn Vũ dồn vào chân tường, một tay hắn còn nắm chặt cổ tay nó, tay còn lại vòng ra sau gáy. Hàn Vũ cúi đầu, áp môi mình lên môi nó. Không phải là cái chạm môi hờ hững như lần trước, hắn hôn nó rất sâu, lưỡi nóng bỏng quét trong khoang miệng.
- Ưm....
Hắn rời khỏi môi nó, thu lại bàn tay vừa mới luồn qua sau gáy, giơ ra trước mắt Tử Tình một chiếc máy đo IQ mini.
- Dù muốn hay không, cô cũng đã được đo IQ rồi, giờ hãy trở về mà lo cái “việc quan trọng” kia đi.
Tử Tình hốt hoảng, hóa ra vừa nãy khi đưa tay ra sau gáy nó, Hàn Vũ đã cố tình cầm theo một IQMN- sản phẩm đo IQ hiện đại nhất mới được tung ra thị trường của tập đoàn công nghệ Hàn Thị.
Nó kiễng chân cố giành lại chiếc IQMN từ tay hắn nhưng vì Hàn Vũ cao hơ hẳn nên nó không tài nào lấy lại được. Hắn giơ chiếc máy lên cao, đưa mắt nhìn vào những con số đang chạy loạn đầy biến động trên màn hình rồi từ từ dừng lại, cuối cùng........IQ của Tử Tình là......không xác định.....???