- Mang ra cho bạn ấy.
- Vậy cô ta đâu?
Hắn gằn gọng, đôi mắt khẽ lóe lên những tia sắc bén
- Về rồi.
Gia Bảo vừa đáp lời vừa dán chặt mắt vào tờ đề vật lý trước mặt, tay phải viết, tai trái bấm loạn trên máy tính. Hắn không hỏi gì thêm nữa, nhưng cũng không muốn ngủ như thường lệ. Suốt cả buổi học, hồn của đại thiếu gia cứ trôi dạt tận đâu đâu. Suy nghĩ thì trở nên mơ hồ không rõ.
- Thiếu gia, chúng ta đi thôi.
- Sao cô lại ở đây?
Hàn Vũ nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, hai tay hắn xỏ túi quần, vẫn là cái bộ dạng bất cần
- Tôi nhận lệnh hộ tống thiếu gia về nhà an toàn hôm nay.
- Tại sao?
- Anh đừng hỏi nữa, đi mau lên.
Tử Tình gắt um lên khi hắn vẫn còn chưa hết khó hiểu. Mà lạ nhất là, Hàn Vũ cũng không nổi nóng, chỉ bình thản đi phía sau nó
- Về chuyện hồi sáng, tôi xin lỗi.
- Ừ.
Tử Tình đáp lại ngắn gọn. Hàn Vũ bỗng thấy bực dọc trước thái độ thờ ơ này. Hắn lần đầub tiên trong đời phải hạ mình xin lỗi một người , vậy mà.
- Cô không sao đấy chứ?
- Ừ.
- Lúc đó cô đã bỏ đi đâu vậy?
- Ừ.
- Cái gì mà ừ ừ hoài thế, cô là robot hả?
- Ừ.
-???
- À nhầm.
Tử Tình hoảng hồn khi ý thức được những điều mình vừa nói, quay đầu nhìn cái bản mặt cứng đơ của Hàn Vũ, cười xuề xòa
- Tôi mải suy nghĩ nên không để ý lắm, thành thật xin lỗi.
Nói xong lại xoay người đi tiếp ==“. Hàn Vũ vừa rảo bước theo nó vừa lơ đãng suy nghĩ. Cuối cùng, hai người dừng lại trước biệt thự Hàn gia. Mà không, cái này phải kêu là lâu đài mới đúng. Cái vẻ đồ sộ tráng lệ áp đảo này quá mức đáng sợ. Các tầng kiến trúc đan xen chằng chịt, hồ bơi rộng lớn, khuôn viên đẹp đẽ với đủ loại cây cối xanh mướt. Đúng là kinh diễm.
- Thiếu gia, nhà anh đẹp quá!
- Vô vị.
Hàn Vũ lạnh nhạt quăng lại một câu rồi tiến thẳng v ào trong. Đến canh cổng cũng có nguyên một đoàn vest đen kính râm, thân hình vạm vỡ. Thật đáng ngưỡng mộ nha.
Tử Tình chép miệng rồi lại tự cười trừ, quay người liền nhanh chóng rời đi.
- Đứng lại đó.
Tử Tình giật mình quay đầu thì thấy một người con gái mặc bộ váy đỏ chói đang nhìn nó chằm chằm. Sau lưng cô ta còn có một đám người cả nam lẫn nữ, săm trổ đầy mình, mặt mày hung dữ.
- Cô gọi tôi à?
- Phải, Lăng Tử Tình, nhanh như vậy mà mày đã quên tao?
- Cô là...
Nó nhăn mặt, cố gắng nhớ lại xem mình đã từng gặp cô ta ở đâu. À, chính là cái người định sấn sổ tới cạnh thiếu gia rồi bị nó dần cho một trận đây mà.
- Cũng không nhìn lại xem mình là ai, loại hạ đẳng như mày mà cũng có tư cách tiếp cận Vũ ư?
Mai Kim Loan nở nụ cười châm chọc, cả người cô ta tỏa ra thứ mùi vị chua ngoa đanh đá chẳng khác nào mấy bà bán cá ngoài chợ. Tử Tình nhàm chán, giọng nói vang lên lười biếng trong khi cả cơ thể đã vào vị trí sẵn sàng giao chiến
- Nào, giờ muốn từng người một hay cả đám đây? Tôi không có nhiều thời gian cho mấy người đâu.
- Mày được lắm.
Đột nhiên bên tai truyền đến những tiếp píp rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có mình nó mới có thể nghe thấy. Tử Tình hoảng hồn, cơ thể lần thứ hai trong ngày bị mất đi trọng lượng, toàn thân chao đảo.
- Sao? Tưởng ban nãy to còi lắm mà? Sợ rồi à?
Nó nhăn mặt, sắp không ổn rồi, xung quanh lại vắng người, cứ tình hình này thì chết chắc chứ còn gì nữa. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, nó quay người chạy bán sống bán chết.
- Con ranh, dám dùng chiêu này. Tụi mày đuổi theo mau lên.
Tiếng Mai Kim Loan gầm lên như hổ đói, ở phía trước, Tử Tình vận dụng hết chút sức lực còn lại, chạy bán mạng. Đột nhiên nó thấy bên kia đường có người thanh niên đang mở cửa chiếc BMW màu bạc, anh ta bước vào trong. Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp.
- Khoan đã.
Tử Tình vừa hét lớn vừa giật cửa xe ô tô khi người thanh niên kia định đóng lại, nó chui tọt vào bên trong, giọng đứt quãng
- Chạy xe, làm ơn....chạy đi....
Nhìn bộ dạng vừa thảm hại vừa buồn cười của nó, người thanh niên sửng sốt mất mấy giây. Nhưng rồi cũng bật khóa xe, đạp chân ga, chiếc ô tô chuyển bánh.
- Con khốn, để nó thoát rồi.
Những tiếng chửa rủa xa dần, Tử Tình những tưởng nó có thể chết ngay được lúc này, cảm giác cạn kiệt năng lương sống đang bủa vây lấy nó.
- Để anh đưa em về, trong em ốm yếu thế này mà tên kia cũng để em ra ngoài đường à.
Giọng nói trầm ấm vang lên, mà giọng nói này sao lại quen thế nhỉ. Tử Tình mở một con mắt nhìn người thanh niên vẫn đang chăm chú lái xe
- Anh Kan?
Anh Kan là bạn thân của anh hai nó, anh thương nó chẳng kém gì anh hai cả, nó cũng yêu quý anh nữa. Muốn bật dậy lắm mà không đủ sức lực, nếu không nó nhất định sẽ nhảy xổ lên mất. Trời ơi là trời, ban nãy hoảng loạn quá nên đầu óc có định hình được cái gì đâu.
- Ừ.
- Anh về nước bao giờ thế?
- Về cùng với anh trai em,. nhưng bận bịu quá nên giờ mới qua thăm gia đình được, không ngờ lại gặp em ở đây.
Anh mỉm cười nhìn nó, nó cũng muốn cười mà cười không nổi, mi mắt trĩu nặng.
- Ngủ đi, tới nhà anh sẽ gọi em.
Kan dừng xe trước cổng nhà nó, anh mở cửa xe, cúi người bế Tử Tình ra ngoài.
- Kan, cậu tới...
Tử Tuấn bỏ dở câu nói, kinh ngạc dừng tầm mắt trên người đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Kan.
- Cô ấy ốm rồi. Cậu làm anh kiểu gì mà bất cẩn thế.
Tử Tuấn đưa tay đón lấy nó từ Kan, đúng lúc này thì nó hơi hé mắt
- Anh hai.
Nói xong hai chữ thì chính mình không thể chịu đựng được lâu hơn, mi mắt rũ xuống, đôi mắt trong suốt từ từ khép lại, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
- Cảm ơn cậu đã đưa con bé về, vào nhà một lát chứ?
- Thôi khỏi, để hôm khác tôi lại qua, cậu chăm sóc cho Tử Tình trước đi
- Ừ.
Chia tay Kan, Tử Tuấn ôm nó trở lên phòng. Cũng may ban nãy bố mẹ vừa mới đi mua sắm cùng nhau, nếu giờ họ ở nhà kiểu gì cũng sốt sắng cho xem. Tử Tuấn đặt nó vào giường, đắp lên một tấm chăn mỏng, đưa tay chạm nhẹ vào một công tắc nhỏ trên thành giường, xong xuôi mới khẽ khàng rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại im lìm. Khi tỉnh dậy, Tử Tình sẽ hồi phục thôi.