• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Quân Nhược đi tới bên cạnh Hàn Mục, cúi đầu nhìn vào ánh mắt của hắn ta, cũng không sợ hãi, "Kẻ giết người, người vĩnh viễn phải giết, tự có luật pháp để trị ngươi.”

Trần Hoàng nghĩ tới cái gì, có chút phẫn hận trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt Hàn Mục trầm xuống, kéo Cố Quân Nhược ra phía sau ngăn trở, buông chân hắn ra nói: "Kéo hắn ta xuống đánh một trận, chờ hắn ta nói thật rồi mới kéo lên.”

Cố Quân Nhược: ... Bất quá lần này nàng không ngăn cản.

Điền Phong ở một bên lạnh run, Hàn Mục liền hỏi hắn, "Sao vậy, ngươi cũng giết người?”

Sắc mặt Điền Phong trắng bệch, ngã trên mặt đất liên tục lắc đầu, biểu tình này vừa nhìn đã biết là đang nói dối, Hàn Mục hừ một tiếng, vung tay lên, "Kéo hắn xuống đánh một trận luôn.”

Nha dịch kéo Điền Phong xuống, Điền Phong sợ trực tiếp tè ra quần, khàn giọng hô: "Ta oan uổng, oan uổng quá, là Trần Hoàng ép ta giết, ta không giết hắn sẽ giết ta, ta oan uổng, oan uổng quá.”

Hàn Mục trả lời hắn một tiếng "Hừ", sau đó nhìn về phía bốn người Tôn Đại Quang.

Bốn người lạnh run.

Hàn Mục chỉ vào bọn họ nói: "Niệm tình các ngươi là phạm tội lần đầu, lại đụng phải bản huyện anh minh thần võ, không có đả thương người khác, bổn huyện liền tha cho các ngươi một mạng, theo luật..."

Hắn liếc mắt nhìn Triệu Hàm Chương phía sau, ý bảo nàng, "Theo luật..."

Triệu Hàm Chương tiếp lời: "Theo luật thì bị kết án ba năm tù.”

Bốn người Tôn Đại Quang ngẩn ra, lập tức dập đầu tỏ vẻ nhận phạt.

Hàn Mục cũng cảm thấy hình phạt này thích hợp, vì thế vung tay lên định đồng ý, Triệu chủ bộ lại sắc mặt đại biến, giơ tay lớn tiếng nói: "Không được!”

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía y.

Triệu chủ bộ không để ý đến ánh mắt đám người Tôn Đại Quang, đi đến bên cạnh Hàn Mục, cẩn thận kéo hắn sang một bên nói nhỏ, "Đại nhân, không thể phán kết án tù được, ta thấy bọn họ cũng không đả thương đến ngài, nếu đại nhân có đại lượng, mở ra một con đường, thả bọn họ đi thôi.”

Hàn Mục hoài nghi nhìn y, "Ngươi lén lút thu chỗ tốt của bọn họ?”

Triệu chủ bộ: "... Người xem ta là người như thế sao? Hơn nữa bọn họ có giống như người có thể lấy ra được thứ tốt sao?”

"Câu hỏi cuối cùng của ngươi rất có đạo lý, vậy ngươi nói xem, vì sao phải khuyên bổn huyện thả bọn họ? trọng án chặn đường cướp bóc như vậy mà ngươi lại dám nói mở ra một con đường, huyện Nghĩa này còn có bao nhiêu vụ án phán quyết hồ đồ như vậy?”

Triệu chủ bộ: "... Ngài nói rất đúng, chặn đường cướp bóc đúng thật là tội ác tày trời, vậy nếu không ngài chém bọn họ đi.”

Không nói Hàn Mục, Cố Quân Nhược đang dựng lỗ tai nghe đều sợ ngây người, hiện tại người của nha môn huyện phán án đều cực đoan như vậy sao, hoặc là thả người, hoặc là chém đầu?

Thấy huyện lệnh cùng phu nhân đều vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình, Triệu chủ bộ bất đắc dĩ nói: "Đại nhân, hạ quan đây cũng là hành động bất đắc dĩ mà, ngài không chém bọn họ, bọn họ ở trong lao cũng không sống được mấy ngày. ”

Hàn Mục: "Tại sao?"

"Bởi vì không có thức ăn nha." Triệu chủ bộ buông tay nói: "Huyện nha hiện tại ngay cả bổng lộc của đại nhân cũng không có, nha dịch đều đói bụng, phạm nhân trong lao làm sao còn có thức ăn?”

Y nói: "Phán kết án tù, đi vào cũng là chết, chết rồi, đại nhân và ta còn bị buộc tội danh thất trách, ngài xem bọn họ đều phải chết, vì sao còn muốn ta chịu khổ?”

Hàn Mục cùng Cố Quân Nhược khiếp sợ nhìn Triệu chủ bộ.

Triệu chủ bộ thì vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người, còn khuyên bảo bọn họ, "Kỳ thật phán xử trảm cũng là có lợi, giết gà dọa khỉ, cũng để cho những nạn dân trong huyện thành nhìn xem, kết cục của chặn đường cướp bóc, nhất định có thể chấn nhiếp bọn họ không dám động thủ nữa.”

Cố Quân Nhược, "Thì ra Triệu chủ bộ còn biết bọn họ là nạn dân.”

Hai người liếc nhau, đều biết quan trọng nhất lúc này chính là lương thực, không có lương thực, đừng nói là mượn chuyện phán án lập uy khống chế huyện nha, dân chúng có thể sống sót hay không cũng không nói trước được.

Huyện lệnh là quan phụ mẫu, nhưng quan phụ mẫu cũng phải có con cái mới được, dân chúng nếu toàn bộ chết đói hết, Hàn Mục làm quan phụ mẫu cho ai đây?

Dù chết đói một người thì hắn cũng đau lòng mà, dù sao cũng là "con cái" của mình không phải sao?

Hàn Mục suy nghĩ một chút, phất tay nói: "Trước tiên áp giải người xuống, sau đó lại phán sau.”

Lão Tôn đầu trong lòng sợ hãi, không ngừng nhìn Hàn Mục cùng Cố Quân Nhược.

Cố Quân nếu cảm thấy bọn họ đáng thương, nghĩ đến việc đuổi bọn họ ra đường như vậy, qua vài ngày chỉ sợ cũng sẽ chết đói, dứt khoát nói: "Các ngươi đi hậu viện đi, tạm thời ở chỗ người gác cổng, canh cổng cho chúng ta.”

Lão Tôn vừa nghe, cảm thấy vụ án này cũng còn có đường lùi, ít nhất sẽ không thật sự chém đầu, vì thế đè Tam Bảo cùng nhau quỳ xuống, dập đầu với hai người.

Hàn Mục hoảng sợ, nhanh nhẹn nhảy ra, "Ngươi cũng đừng làm ta tổn thọ.”

Lão Tôn đầu nhếch miệng cười, liên tục nói: "Không, sẽ không, đại nhân là quan phụ mẫu của chúng ta, tiểu nhân quỳ ngài là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Hàn Mục: ... Hắn mới không có con trai lớn tuổi như vậy đâu.

Hắn mệt mỏi phất phất tay, bảo nha dịch dẫn bọn họ đi hậu viện.

Tổ tôn hai người Lão Tôn đầu vừa đi, Hàn Mục liền đặt mông ngồi trên ghế quan, nâng cằm từ trên cao nhìn xuống Triệu chủ bộ, "Nói đi, bản huyện muốn đi đâu đòi lương thực, làm sao có thể lấy được lương thực?”

Triệu chủ bộ vẻ mặt khó xử đang muốn mở miệng, Hàn Mục liền nâng tay lên ngăn cản lời y muốn nói, "Bản huyện hôm nay tàu xe mệt mỏi, còn đói muốn xỉu, cũng không có thời gian nghe ngươi lá mặt lá trái, lần này bổn huyện hỏi ngươi, nếu có biện pháp, ngươi liền nói cho bổn huyện, bổn huyện có thể thương lượng với ngươi, nếu ngươi nói không có, bổn huyện liền dâng tấu cho bệ hạ, để bệ hạ phái huyện lệnh khác đến, ta liền treo ấn hồi kinh trước.”

Hắn cầm kinh đường mộc gõ vào lòng bàn tay chơi, "Huyện lệnh kế tiếp đại khái hai ba tháng sau sẽ đến nhậm chức, nếu ngươi có vận khí tốt, có lẽ đến cuối năm có thể nhìn thấy tân huyện lệnh, chỉ là không biết đến lúc đó trong ngoài huyện Nghĩa còn lại bao nhiêu người có thể thở đây?”

Triệu chủ bộ sắc mặt trắng bệch, khó xử trên mặt liền thu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đại nhân có thể thương lượng mua lương thực cứu trợ.”

"Ta không có tiền," Hàn Mục lại hỏi, "Ta mua lương thực của thương nhân nào?”

Triệu chủ bộ còn chưa kịp nhồi máu cơ tim, y dừng lại một chút mới trả lời: "Diêu gia.”

Y nói thêm: "Nhà hắn là thương nhân bán lương thực lớn nhất ở huyện Nghĩa.”

Cố Quân Nhược hỏi, "Sĩ tộc đức cao vọng trọng nhất huyện Nghĩa là nhà nào?”

Triệu chủ bộ khom người nói: "Là Tằng gia. ”

Cố Quân Nhược: "Thứ hai là nhà ai?”

Triệu chủ bộ dừng một chút mới nói: "Là Nhạc gia.”

"Nghe nói trong khoảng thời gian này có người lập công phát cháo ở huyện thành, là Tằng gia cùng Nhạc gia sao?”

"Vâng.”

Cố Quân Nhược liền hỏi: "Vậy Diêu gia, Tằng gia cùng Nhạc gia có quan hệ gì?”

Triệu chủ bộ hơi vã mồ hôi, nhưng vẫn trả lời: "Diêu gia cùng Tằng gia là thông gia, Nhạc gia cùng hai nhà là hàng xóm, quan hệ khác ngược lại chưa từng nghe nói qua.”

"Phải không?" Cố Quân Nhược nhìn về phía Hàn Mục.

Hàn Mục liền kéo đề tài trở về, tiếp tục nói: "Chúng ta không có tiền, huyện nha có tiền sao?”

Nếu huyện nha có tiền, một đám người còn gào khóc đòi ăn chờ Hàn Mục đến sao?

Cho nên Triệu chủ bộ lắc đầu, tỏ vẻ huyện nha một chút tiền cũng không có.

Hàn Mục liền ghét bỏ bĩu môi, "Ngoại trừ mua lương thực ra, còn có cách nào có thể quyên góp lương thực không?”

Thấy y lại là vẻ mặt khó xử, Hàn Mục liền nhịn không được chậc chậc một tiếng, nổi giận nói: "Ngươi có phải nam nhân hay không, ấp úng ấp úng, khác gì mấy mụ đàn bà hả?”

Hắn nói: "Có chuyện thì nói mau lên, ông đây không có nhiều thời gian chờ đợi đâu."

Triệu chủ bộ chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Còn có thể mượn lương thực.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK