• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một vạn thạch là không có khả năng, đừng nói Nhạc Thái lấy không ra được nhiều lương thực như vậy, cho dù có thể lấy được, ông ta cũng không có khả năng cho.

Vào lúc này, lương thực còn quý trọng hơn cả vàng bạc.

Ông thà cho họ mượn tiền còn hơn là cho họ mượn lương thực.

Cuối cùng song phương cò kè mặc cả, Nhạc Thái đồng ý cho bọn họ mượn hai ngàn thạch lương thực cùng ba ngàn lượng bạc, hơn nữa còn là trả góp.

Ngày hôm sau sẽ vận chuyển một ngàn thạch lương thực cùng ba ngàn lượng bạc cho huyện nha, một ngàn thạch lương thực còn lại thì còn phải chờ.

Cầm tiền, bọn họ mua lương thực như thế nào, mua được bao nhiêu chính là chuyện của bọn họ, dù sao cuối cùng trả lại cho ông ta, trả tiền là được.

Không sai, Nhạc Thái cũng không phải kẻ ngốc, thật sự cho bọn họ mượn lương thực, lại lấy về lương thực.

Hôm nay ông ta cho mượn là bạc và lương thực, về sau trả lại tất cả đều là bạc, lần này giá bán lương thực cho mượn toàn bộ dựa theo giá thị trường hiện tại trong thành.

Hai ngàn thạch lương thực, lấy giá cả một đấu 180 văn hiện tại đổi thành bạc, tương lai huyện nha trả lại, cho dù giá lương thực thấp đến mười văn tiền một đấu, Nhạc gia bọn họ thu cũng là tiền hiện tại tính ra, mà không phải lương thực.

Cố Quân Nhược và Hàn Mục đều không ngại điểm này, trực tiếp đồng ý.

Bọn họ vừa đi, nụ cười trên mặt Nhạc Thái liền suy sụp, cầm tờ giấy nợ Hàn Mục tự tay viết ra nhìn thoáng qua rồi đưa cho Nhạc Cảnh Hòa, "Vì sao phải dễ dàng đồng ý bọn họ như vậy?”

Nhạc Cảnh Hòa: "Phụ thân, bọn họ một người là con trai của huân quý, một người là con gái Thị Lang bộ Hộ, nếu bọn họ đều không bình định được huyện Nghĩa, vậy thì không có ai có thể cứu huyện Nghĩa.”

"Nhưng thân phận của bọn họ, nếu có một ngày mệt mỏi, vỗ vỗ mông là có thể đi, đến lúc đó chúng ta đi đâu muốn mượn lương thực đây?”

Nhạc Thái sợ Hàn Mục trả không nổi ư?

Ông ta là sợ huyện Nghĩa trả không nổi, mà Hàn Mục trả được cũng không trả, có một ngày trực tiếp chọn bỏ gánh rời đi

Nhạc Cảnh Hòa nói: "Nhi tử lại cảm thấy vị tân huyện quân này là người nói nghĩa khí, vị huyện quân phu nhân kia càng thú vị, bọn họ hẳn là sẽ không nuốt lời.”

Nhạc Thái: "Con có mắt nhìn người hả?”

Nhạc Cảnh Hòa vừa nghe, trực tiếp tự kỷ, vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì nữa.

Nhạc Thái nói xong liền hối hận, nhìn thấy nhi tử như vậy lại càng hối hận, nhưng lời xin lỗi lại nói không nên lời, chỉ có thể thả lỏng giọng điệu nói: "Thôi, đồng ý cũng đã đồng ý với bọn họ rồi, chẳng lẽ chúng ta còn có thể đổi ý sao?”

Nhạc Cảnh Hòa cũng không thấy vui nổi, hành lễ với cha hắn một cái sau đó xoay người rời đi.

Hàn Mục đi ra khỏi Nhạc phủ lại là một loại phản ứng khác, hắn rất vui, dứt khoát cũng không ngồi kiệu nữa, vung tay tự mình đi.

Đi ra không xa chính là dinh thự Tằng gia, hắn tinh mắt nhìn thấy trên cửa nhỏ có một cái đầu, nhìn thấy bọn họ đi tới, lập tức đóng cửa lại.

Hàn Mục dừng bước, lông mày hơi nhíu lại, quay đầu hỏi Cố Quân Nhược đi theo bên cạnh, "Chúng ta còn đi Tằng gia không?”

Cố Quân Nhược cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên kia, "Không vội.”

Triệu chủ bộ đi theo bên cạnh nghe vậy có chút sốt ruột, vội vàng nói: "Đại nhân, sau này phải mua lương thực, còn phải mua của Diêu gia, lúc này làm căng với Tằng gia sợ là không ổn?”

Hàn Mục vừa nghe, lòng phản nghịch nổi lên, liếc xéo y một cái nói: "Sao lại làm căng? Ông đây mắng họ, hay là đánh họ?”

"Hừ, không phải là đi Nhạc gia trước, không có đến nhà ông ta sao?" Hàn Mục nói: "Thật luận tôn ti, ta là huyện lệnh, bọn họ là dân, phải là bọn họ đến bái kiến ta mới đúng, ta đi gặp Nhạc Thái là ông đây vui vẻ, không muốn gặp ông ta... Tên ông ta là gì nhỉ?”

Triệu chủ bộ: "... Tằng Quảng.”

"Đúng, không muốn đến nhà ông ta gặp ông ta, ông ta nên thức thời đến huyện nha bái kiến ta mới đúng.”

Triệu chủ bộ: "Nhưng mà..."

Y không khỏi nhìn Cố Quân Nhược, hy vọng nàng có thể khuyên Hàn Mục một chút.

Cố Quân Nhược vẻ mặt đồng ý gật đầu, "Không sai, nên như thế, chúng ta ở đây, luận thân phận tôn quý, ai không ở trên ông ta?”

Được Cố Quân Nhược đồng ý, Hàn Mục càng kiêu ngạo, trực tiếp hất cằm đi về phía huyện nha.

Đi ngang qua nạn dân nằm trên đường phố, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, hỏi Triệu chủ bộ, "Bọn họ cứ nằm như vậy?”

Triệu chủ bộ nói: "Nằm không nhúc nhích, cơn đói sẽ chậm lại, chờ ngày mai lều cháo của Tằng gia và Nhạc gia phát cháo, bọn họ sẽ đi nhận một chén, là có thể miễn cưỡng tránh thoát một ngày.”

Hàn Mục không nói lời nào, chỉ là bước chân không khỏi chậm lại.

Cố Quân Nhược cũng chậm lại, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào những nạn nhân kia, liền nói: "Chàng muốn làm gì thì đi làm đi.”

Hàn Mục nhìn nàng một cái, dừng một chút vẫn xắn tay áo lên, gọi Tiểu Bắc và nha dịch phía sau: "Thả nghi trượng và kiệu xuống, đi theo ta!”

Hắn dẫn mọi người hùng hổ xông về phía đám nạn dân kia, Triệu chủ bộ nhịn không được kêu một tiếng "Đại nhân, việc này..."

Y vội vàng quay đầu lại tìm Cố Quân Nhược, "Phu nhân, sao ngài không ngăn cản một chút, đại nhân đây là muốn làm cái gì vậy?”

Nạn nhân nằm ở đầu ngõ bên đường thấy Hàn Mục hùng hổ xông về phía mình, sợ tới mức lui về phía sau hai bước, mới dịch hai bước mà mắt đã nổ đom đóm, cảm thấy mình khẳng định chạy không thoát, dứt khoát nằm ngửa chờ chết.

Hàn Mục thấy vậy lại càng tức giận, dùng mũi chân đá nhẹ bọn họ, "Đứng lên, đứng dậy đi, nằm đó làm gì, có biết là cản trở bổn huyện làm việc không, các ngươi, chỉ có mấy người các ngươi, nhanh chóng đứng dậy đi huyện nha, bổn huyện có chuyện muốn nói với các ngươi..."

Tiểu Bắc liền tiến lên dìu bọn hắn, "Mau đứng lên, mau đứng lên, biết thiếu gia của chúng ta là ai không? Hắn là huyện lệnh mới của các ngươi, huyện lệnh nói chuyện các ngươi dám nằm nghe, mau đứng lên!”

Nha dịch đi theo phía sau nghe rõ, cũng rối rít tiến lên thúc giục, " Những người nằm ngay đơ đầu đường cuối ngõ mau đứng lên, còn thở hay không còn thở cũng đều đến nha môn huyện hết đi, đại nhân chúng ta có chuyện muốn nói."

"Mau mau đứng dậy, trời đã tối rồi, bây giờ nằm xuống cũng không sợ ngủ một giấc chết luôn à, đều đứng lên đến huyện nha hết đi.”

Hàn Mục cứ như vậy một đường vừa đi vừa đuổi mọi người chạy về phía huyện nha, "Bổn huyện ta có chuyện muốn nói với các ngươi, đừng có làm ra vẻ sắp chết nữa, mau đứng lên, đứng lên..."

Đường phố vẫn yên lặng dần dần có tiếng người, có nhân khí, còn có người nghe được động tĩnh, từ trong nhà đi ra xem náo nhiệt sau đó bị Hàn Mục gọi đến huyện nha.

Người tụ tập càng nhiều, chờ Hàn Mục trở lại huyện nha, phía sau đã đi theo mấy trăm người.

Hàn Mục nhảy lên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, thấy bọn họ đều rất yên tĩnh, thoáng hài lòng, nhưng lại không hài lòng với sự vô hồn của bọn họ.

Hắn cao giọng nói: "Chư vị vừa rồi tuy rằng đều nghe được, nhưng bản huyện vẫn phải tự giới thiệu một phen, tại hạ Hàn Mục, là huyện lệnh mới của các ngươi, từ hôm nay trở đi, huyện Nghĩa chính là huyện của gia, mà các ngươi đều là con dân của ta!”

Cố Quân Nhược ho nhẹ một tiếng, sửa lại: "Là huyện do chàng quản lý, chàng là quan phụ mẫu của bọn họ.”

"Đúng đúng đúng," Hàn Mục đáp lại qua loa, sau đó tiếp tục hét về phía mọi người: "Tóm lại, sau này các ngươi đều là con cái của ta, ta làm phụ thân, tuy nói không thể cho các ngươi vinh hoa phú quý, nhưng cũng sẽ cố gắng hết sức không để các ngươi chết đói!”

Dân chúng nghe thấy, tròng mắt cuối cùng cũng chuyển động, có thêm một chút thần thái nhìn về phía Hàn Mục.

Không chết đói, nghe rất đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK