• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Mục cũng lười tìm lý chính tới truyền lời, ngay cả huyện úy cũng đói đến mức không thể ra ngoài làm việc, lý chính lại có thể tốt đến đâu?

Hắn dứt khoát làm người có năng lực thì làm việc nhiều, trực tiếp tự mình làm luôn.

Hàn Mục khí phách nói: "Lương thực cứu tế của triều đình vẫn còn trên đường đến đây, nhưng bổn huyện đã mượn lương thực, các ngươi tự truyền lời, trưa mai lĩnh lương thực cứu tế ở nha môn huyện.”

Ánh mắt mọi người sáng lên, mọi người rốt cuộc nguyện ý để ý tới Hàn Mục, ồn ào hỏi: "Có thể lĩnh bao nhiêu, mỗi người đều có thể nhận được sao?”

Hàn Mục há mồm muốn nói, Cố Quân Nhược liền kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: "Còn không biết trong huyện có bao nhiêu người, trước tiên không nên cho con số cụ thể.”

Hàn Mục vừa nghe, liền vung tay lên về phía bọn họ nói: "Các ngươi chỉ cần tới là được, mỗi người đều có.”

Một người một cân cũng có thể sống được, hơn nữa bên này hắn còn cần người làm việc.

Cố Quân Nhược cũng cảm thấy như vậy, bất quá trước khi chính thức phát lương thực, bọn họ còn có một việc phải làm.

Trấn an được dân chúng, để cho bọn họ truyền tin tức này ra ngoài, Cố Quân Nhược liền nhìn về phía Triệu chủ bộ, "Triệu chủ bộ, có lẽ nên gọi quan lại trong nha môn huyện đến rồi nhỉ?”

Triệu chủ bộ đang ngẩn người hoàn hồn, lập tức nói: "Ta đi ngay!”

Dứt lời xoay người bỏ chạy.

Quan lại huyện Nghĩa phần lớn nhàn rỗi ở nhà, sau khi Lộ huyện lệnh chết, trong khố phòng cũng không có lương thực, mọi người kiên trì vài ngày liền tan rã.

Dân chúng cũng biết trong huyện nha không có lương thực, căn bản sẽ không phát sinh chuyện xông vào huyện nha, mỗi ngày chỉ có mấy nha dịch ở chỗ này làm việc, đại môn tùy tiện mở ra.

Triệu chủ bộ vừa ra khỏi cửa, quan lại trong huyện thành liền chậm rãi động đậy, lục tục có người đến huyện nha nghe lệnh.

Hàn Mục và Cố Quân Nhược ngồi ở đại sảnh chờ.

Hai người đều có chút nhàm chán, ánh mắt nhìn đối phương lại dời đi, cũng không quá muốn nhìn thấy bộ dáng của đối phương.

Tiểu Bắc nhìn trái nhìn phải, nhịn không được lặng lẽ chuyển đến bên cạnh Hàn Mục, nhỏ giọng nói: "Nhị Lang, chúng ta bình an đến huyện Nghĩa, ngài có muốn gửi thư về nhà hay không?”

Hàn Mục cảm giác được mông còn đang mơ hồ đau đớn, hừ hừ một tiếng nói: "Không viết.”

Tiểu Bắc: "... Ngài không phải còn phải cầu xin trong nhà giúp đỡ lương thực sao?”

Lúc này Hàn Mục mới nghĩ đến điểm này, trầm mặc.

Cố Quân Nhược đứng dậy, trực tiếp cầm lấy một xấp giấy và một cây bút đặt trước người hắn, "Viết đi.”

Hàn Mục trừng mắt nhìn giấy bút không nói lời nào.

Tiểu Bắc lập tức thông minh chạy tới lấy nghiên mực và mực trên bàn Cố Quân Nhược, vừa đổ nước mài mực vừa nói: "Lang quân, lúc này không phải lúc giận dỗi, hơn nữa Hầu gia thật sự thương ngài, vì chuyện của ngài mà phải hạ thấp mình trước mặt Vĩnh An hầu, nếu ngài không báo bình an, trong kinh chắc sẽ sốt ruột lắm.”

Cố Quân Nhược nói: "Trước tiên viết một tờ tấu chương muốn cứu tế lương thực đi.”

Hàn Mục cảm thấy cái này đơn giản, xắn tay áo, "Viết tấu chương trước.”

Hàn Mục và Hoàng đế coi như quen thuộc, tuy rằng hắn bị Hoàng đế sung quân đến đây làm huyện lệnh, nhưng hắn cũng không trách Hoàng đế, trước khi tới, Hoàng đế cũng đã vụng trộm gặp qua, biểu đạt bất đắc dĩ của hắn với Hàn Mục.

Hàn Mục tỏ vẻ đã hiểu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ai bảo tỷ của Giang Hoài là quý phi cơ chứ.

Hơn nữa hắn cũng không oan, một chân Giang Hoài bị gãy.

Hừ, thế nhưng chân kia của Giang Hoài cũng đáng để hắn trở thành huyện lệnh.

Hàn Mục coi như bình thường, cầm bút liền viết.

Cố Quân Nhược chờ hắn viết xong, nhìn lướt qua liền ném sang một bên, một lần nữa cầm một quyển sổ con trống không đưa cho hắn, "Viết một phong thư nữa.”

Hàn Mục: "Dựa vào cái gì?”

"Sổ con chàng viết căn bản không tới trước mặt hoàng đế được đâu, chàng có thể gửi hai quyển, một quyển có thể gửi riêng, một quyển có thể viết bình thường."

Hàn Mục: "Bây giờ ta viết là bình thường.”

Cố Quân Nhược nhìn hắn thật sâu, sau khi xác định hắn nghiêm túc liền rút bút trong tay hắn ra, bắt đầu viết sổ con.

Cố Quân Nhược từ nhỏ đi theo bên cạnh tổ phụ, đều đã gặp qua đủ loại tấu chương, đối với nàng mà nói viết tấu chương cũng không khó.

Cố Quân Nhược viết xong, kiểm tra lỗi chính tả liền đưa cho Hàn Mục, "Sao chép một bản.”

Hàn Mục khép miệng rồi lại mở ra, vươn tay tiếp nhận, cùng Tiểu Bắc cúi đầu xem tấu chương này.

Không hổ là đệ nhất tài nữ kinh thành.

Hàn Mục yên lặng mở ra những quyển tấu chương trống để sao chép.

Tiểu Thiền ở một bên kiêu ngạo hất cằm, thuận đường hỏi Cố Quân Nhược, "Tiểu thư, chúng ta có cần viết cho lão gia một phong thư hay không?”

Cố Quân Nhược trực tiếp lắc đầu, "Không cần, có Hàn Mục báo bình an là được.”

Hàn Mục: "Ta báo bình an cho cha ta, cũng không phải cho cha nàng.”

"Hầu gia vừa biết chúng ta an toàn, phụ thân ta tự nhiên cũng biết.”

Hàn Mục đăm chiêu, nhìn chằm chằm nàng, "Nàng... Sẽ không bất hòa với nhạc phụ đại nhân chứ?”

Hàn Mục nuốt nước miếng, vẫn hỏi ra miệng, "Có phải vì nhạc phụ đại nhân ép nàng gả cho ta hay không?”

Cố Quân Nhược còn chưa lên tiếng, Hàn Mục đã vỗ bàn một cái, "Ta đã nói rồi, bằng không vì sao đang yên lành lại gả cho ta? Ai, cha ta nói quả nhiên không sai, Cố đại nhân cái gì cũng tốt, chính là ánh mắt không được tốt lắm.”

Tiểu Thiền há to miệng, nhìn Cố Quân Nhược, lại nhìn Hàn Mục, muốn nói lại thôi.

Hàn Mục nói: "Thế nhưng nàng không cần lo lắng, nếu nàng muốn rời đi, ta nhất định không ngăn cản nàng, lần này qua đi, Cố đại nhân hẳn là cũng nhìn ra, ta không phải nhân tài có thể bồi dưỡng, hẳn là ông ấy cũng sẽ không ngăn cản nữa.”

"Tuy nói hòa ly không dễ nghe lắm, nhưng với gia thế và tài đức của nàng, tái giá cũng nhất định tốt hơn ta." Hàn Mục nói đến đây có chút buồn bực, nhưng vẫn nói: "Nàng muốn hồi kinh, hiện tại ta có thể đưa nàng trở về, nàng yên tâm, cha mẹ cùng huynh tẩu của ta đều sẽ đưa nàng rời khỏi Hàn gia thật tốt.”

Cố Quân Nhược nhấc mí mắt lên nhìn hắn một cái, hỏi: "Bên người chàng bây giờ ngoại trừ Tiểu Bắc còn có người khác?”

Hàn Mục liền nâng cằm nói: "Một mình Tiểu Bắc có thể đưa các nàng rời đi, hơn nữa dựa vào thanh danh Vĩnh Bình Hầu phủ ta, chờ ra khỏi phạm vi huyện Nghĩa, có thể mời tiêu cục đưa các nàng hồi kinh.”

Cố Quân Nhược nhướng mày, xem ra hắn mặc dù là quần là áo lượt, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu.

Lúc này nàng mới nói: "Hòa ly tuy không ảnh hưởng lắm đến thanh danh của ta, ngược lại là chàng, sau này hòa ly sợ là khó cưới.”

Hàn Mục không thèm để ý phất tay nói: "Cái này có cái gì, ta cũng không thèm để ý, huống chi, dựa vào khuôn mặt này của ta, còn sợ thật sự không cưới được vợ sao?”

Cố Quân Nhược nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của hắn một hồi, chậm rãi gật đầu: "Cũng được, vậy ta không hòa ly.”

Hàn Mục ngẩn người, hỏi: "Tại sao?”

Bởi vì không muốn khuôn mặt này của chàng tiện nghi cho người khác.

Cố Quân Nhược nói: "Ta tuy là nữ tử, nhưng từ nhỏ được tổ phụ dạy dỗ lớn lên, quân tử nên lấy chữ tín đặt chân trên thế gian, nếu ta đã đồng ý với chàng, muốn cùng nhau quản lý huyện Nghĩa, vậy ta phải làm được, chuyện hòa ly chàng không cần nhắc lại.”

Hàn Mục: "Sau khi hòa ly cũng có thể giúp ta nha.”

Cố Quân Nhược nhíu mày, "Vì sao chàng luôn nhắc tới chuyện hòa ly? Chàng có nữ tử mình yêu mến đúng không?”

"Không có," Hàn Mục nói dứt khoát, "Ta chỉ không muốn trễ nãi người tốt.”

Cố Quân Nhược sắc mặt buông lỏng, nói: "Chàng không cần nhắc lại, ta cũng sẽ không đồng ý, cha ta cũng sẽ không đồng ý, ông ấy thật sự không muốn ta gả cho chàng, ngày thành thân náo loạn thành như vậy, ông ấy đã đón ta trở về rồi.”

Hàn Mục nhìn nàng vừa đồng tình vừa thương tiếc, "Cha nàng, ta là nói Cố đại nhân ông ấy có phải không thích nàng hay không, bằng không sao có thể đẩy nàng vào trong hố lửa?”

Cố Quân Nhược: "... Chàng hay lắm, tự so sánh mình với hố lửa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK