• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn mưa giông đầu tiên của tuổi dậy thì ập đến với Lý Xuân Hồng, bắt đầu từ một trò đùa ác ý.

 

Một vệt mực đỏ trên ghế là khởi đầu của vở kịch này.

 

Đó là một buổi tối rất bình thường, tiếng ve kêu inh ỏi, ánh trăng trong trẻo soi rọi bầu trời.

 

Sau khi tan học, Lý Xuân Hồng trở về nhà, không nói một lời, ngay cả bữa khuya cũng không động vào, lẳng lặng chui vào phòng ngủ.

 

Chẳng bao lâu sau, từ trong phòng truyền ra tiếng sụt sùi khe khẽ.

 

Sau khi lên cấp ba, tôi bắt đầu nhận công việc dịch thuật trở lại. Vì không có giấy tờ hợp pháp nên tôi không thể vào làm ở công ty, chỉ nhận các dự án làm ngoài, thu nhập bấp bênh.

 

Tôi ngồi trong phòng khách, vừa giúp cha của Đại Mễ dịch tài liệu tiếng Anh, vừa chuẩn bị một chậu lê đông lạnh cho Lý Xuân Hồng.

 

Trong suốt những năm sống chung, tôi đã vô thức trở thành người đóng vai trò như một người mẹ của cô bé.

 

Kiếm tiền lo liệu cuộc sống, giúp cô bé học hành. Và bây giờ, có vẻ tôi cần làm thêm một việc nữa, trở thành chỗ dựa tinh thần.

 

Thời gian từng chút trôi qua, âm thanh trong phòng cũng dần nhỏ lại.

 

Lúc thấy thời gian gần đúng, tôi liền bưng đĩa đồ ăn đến gõ cửa phòng Lý Xuân Hồng.

 

"Có đó không? Vào được chứ?"

 

Bên trong vang lên tiếng lạch cạch loạn xạ, chắc hẳn là Lý Xuân Hồng đang cuống quýt dọn dẹp.

 

Vài giây sau, cô bé mới lên tiếng: "Cũng được."

 

Câu trả lời kiểu gì đây? Tôi giật giật khóe miệng.

 

Vừa đẩy cửa ra, tôi lập tức hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu "cũng được" kia.

 

Lý Xuân Hồng là người thích sạch sẽ. Trước đây, bà ấy có thể biến một tiệm mát-xa bừa bộn thành gọn gàng ngăn nắp.

 

Còn ở thế giới này, tôi may mắn được chứng kiến thời thiếu nữ của Lý Xuân Hồng, mới biết tính sạch sẽ của bà ấy đã đạt đến mức đáng sợ.

 

Cô bé gần như dùng một hành vi cưỡng ép để buộc mình phải giữ phòng ngủ không dính chút bụi bẩn.

 

Nhưng lúc này, sàn phòng ngủ lại toàn là rác.

 

Khăn giấy đã dùng để xì mũi chất thành đống, chiếc cặp sách màu hồng bị úp ngược xuống đất, bên trong văng tung tóe đủ thứ kỳ quặc, lộn xộn đủ kiểu.

 

Có bút bi, giấy nháp, có cả xác cóc và thạch sùng đã khô quắt, hộp bút bị mở ra một cách bất cẩn, bên trong một con sâu béo màu xanh lá đang chầm chậm bò về phía có ánh sáng.

 

Nhưng nổi bật nhất chính là vệt chất lỏng sẫm màu trên chiếc quần đồng phục bị vứt trên giường.

 

Tôi cau mày: "Đái dầm có gì mà xấu hổ, hồi trước chị cũng hay..."

 

Tôi cố ý kể chuyện xấu hổ của mình để chọc cô bé cười.

 

Nhưng Lý Xuân Hồng vẫn nằm sấp trên bàn, dường như còn đang khóc.

 

Không đúng lắm.

 

Tôi cẩn thận vượt qua đủ loại "bẫy" trên sàn nhà, cầm chiếc quần lên đưa đến dưới mũi ngửi thử.

 

Mùi mực?

 

Tôi dùng tay chạm nhẹ, chất lỏng đỏ sẫm còn sót lại lan dọc theo đường vân tay.

 

Một cơn giận không thể diễn tả bỗng bùng lên trong lòng…

 

Đứa trẻ tôi chăm sóc bao lâu nay, vậy mà lại phải chịu ấm ức đến mức này?!

 

"Chuyện gì xảy ra?!" Tôi nghiêm giọng.

 

Lý Xuân Hồng tủi thân ngẩng đầu lên: "Xin lỗi, lát nữa em sẽ tự dọn dẹp..."

 

Tôi vỗ lên trán cô bé một cái: "Ai nói với em là chị hỏi chuyện đó?! Chị đang hỏi ai đã bắt nạt em?!"

 

Lý Xuân Hồng sợ sệt liếc tôi một cái.

 

Hả?! Đứa nhỏ này, sao càng lớn càng nhát vậy chứ?!

 

Trời ạ, Bất tử điểu Lý Xuân Hồng đâu mất rồi?!

 

Tôi lại nghiêm giọng hỏi: "Ai?!"

 

Lý Xuân Hồng lí nhí: "Bạn cùng bàn của em, Lương Đại Quân."

 

Tôi gật đầu: "Được, mai chị đưa em đến trường. Giáo viên chủ nhiệm lớp em tên gì ấy nhỉ?"

 

"Lương Nhất Bình." Lý Xuân Hồng đáp.

 

 

Tôi trầm ngâm vài giây, rồi thăm dò: "Hai người họ không phải là..."

 

Lý Xuân Hồng gật đầu: "Mẹ con."

 

Lúc này tôi đã hiểu vì sao Lý Xuân Hồng lại nhát gan đến thế.

 

Học sinh sợ giáo viên là chuyện gần như bản năng, Lý Xuân Hồng cũng vì thế mà sợ lây cả con trai của giáo viên.

 

Tôi gom tất cả bằng chứng dưới đất vào túi ni-lông, định ngày mai đối chất với cô giáo họ Lương kia.

 

Bỗng nhiên, Lý Xuân Hồng kéo nhẹ vạt áo tôi.

 

"Chị không hỏi tại sao Lương Đại Quân lại bắt nạt em à?" Cô bé hỏi.

 

Tôi không hiểu sao em ấy lại nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn quả quyết: "Vì thằng nhóc đó có bệnh chứ sao."

 

"Liệu có phải là do em không?" Cuối cùng, Lý Xuân Hồng cũng lấy hết dũng khí nói ra.

 

"Em nghĩ mình có vấn đề gì?"

 

Lý Xuân Hồng ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Lần nào em cũng đứng nhất, quá nổi bật."

 

"Điểm của em đâu có gian lận mà sợ, có gì sai?"

 

Cô bé lại nói: "Trong lớp em hay giơ tay phát biểu, có khi nào... quá phô trương?"

 

Tôi nghiêng đầu: "Vậy sao không phát biểu? Nhiều người muốn phô trương mà không có bản lĩnh đấy!"

 

Lý Xuân Hồng lại trầm tư.

 

Tôi vươn tay xoa rối mái tóc cô bé, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bị bắt nạt không cần lý do, người nên suy nghĩ lại là bọn họ.

 

"Dù em có hoàn hảo đến mức không thể soi mói, thì người ta vẫn có thể gán cho em một cái tội. Có câu 'Muốn bắt tội ai, sợ gì không có cớ', chính là như vậy. Hơn nữa, kể cả khi em có lỗi thật, thì cũng không ai có quyền bắt nạt em, đây là vấn đề đạo đức."

 

Lý Xuân Hồng như một chú mèo nhỏ ngước lên, đôi mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ: "Wow, Lâm Hoa, chị có học thức thật đấy!"

 

Tôi cọ cọ mũi vào mũi cô bé, dỗ dành: "Không được khóc nữa, kể cho chị nghe đầu đuôi chuyện này đi, được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK