• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay tôi giờ đã chẳng còn mềm mại, bị nước lạnh trong bếp ngâm lâu ngày, đã trở nên thô ráp như vỏ cây.

 

Nhưng may mắn thay, tay của Lý Xuân Hồng vẫn trắng trẻo, mịn màng như ngày nào.

 

Cô bé không cần làm phục vụ, không cần làm những công việc vất vả mà chẳng ai coi trọng.

 

Cô bé không cần phải thoa dầu lên tay để xoa bóp cho hết người này đến người khác, đàn ông hay phụ nữ đều có.

 

Đôi tay ấy, chỉ có một vết chai mỏng trên ngón giữa của bàn tay phải.

 

Cô bé sẽ dùng đôi tay này để vẽ, để thiết kế, để tạo dựng một tương lai rộng mở cho chính mình.

 

Giờ đây, chính đôi tay ấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi.

 

Tôi lắp bắp giải thích: "Chậc, hồi đó chị chỉ tiện miệng nói thế thôi, ai ngờ em lại nhớ thật..."

 

Hừ, tôi đâu có cảm động đến vậy!

 

Lý Xuân Hồng cúi đầu khẽ cười: "Ừm, em cũng chỉ tiện tay thi thử thôi mà."

 

...

 

Tiện tay mà đậu Đại học Đồng Tế luôn á?!

 

Bảo sao hồi trước cô bé cứ nói tôi ngốc...

 

Tóm lại, tôi rất vui. Cô em gái lưu manh của tôi cuối cùng cũng có một cuộc đời khác.

 

Niềm vui này cứ âm ỉ mãi không dứt, tôi đi tới đi lui trong phòng, kích động đến mức không biết làm gì.

 

Sau đó, bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, tôi lập tức đập mạnh tay lên đùi.

 

Tôi lấy một xấp tiền giấu trong hộp sữa bột, dẫn theo "công thần nhỏ" lên thành phố mua quần áo.

 

Vừa bước vào cửa hàng, Lý Xuân Hồng liền cản tôi lại, nói rằng mình có đủ đồ mặc rồi.

 

Cô bé còn có chút chột dạ, khẽ dùng tay che đi miếng vá trên áo.

 

Tôi chẳng quan tâm, cứ thẳng tay tiêu tiền.

 

Cô bé sắp trưởng thành rồi, lần đầu tiên xa nhà, nhất định phải có vài bộ quần áo tử tế.

 

Nếu không, người ta lại chê cười mất!

 

Nhưng Lý Xuân Hồng vừa liếc giá trên nhãn mác đã quay ngoắt đi, kéo tôi thẳng đến chợ đầu mối dưới tầng hầm.

 

"Cái này được rồi, hàng trong trung tâm thương mại đội giá quá cao, không đáng." 

 

Cô bé trầm giọng nói, y như một người lớn.

 

Đứa nhóc này...

 

Thế là hai người chúng tôi cùng nhau "tác chiến" suốt buổi chiều trong chợ sỉ, mua được cả một bộ quần áo đầy đủ.

 

Lúc sắp về, Lý Xuân Hồng lén lút lấy ra một món đồ từ sau lưng.

 

Cô bé rất dứt khoát nhét vào tay tôi, sau đó phất tay một cách hờ hững.

 

"Dùng tiền thưởng của huyện mua đấy, quà nhỏ thôi, không cần cảm ơn."

 

Nhìn bóng lưng lạnh lùng mà lại có chút trẻ con của cô bé, trong đầu tôi toàn là dấu chấm hỏi.

 

Con bé này học cái tính kiêu ngạo này từ ai vậy?

 

Sao tôi nuôi nó thành thế này được nhỉ?!

 

Tôi hí hửng mở gói quà, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ kẻ ô.

 

Màu sắc này quen thuộc quá, hình như là của… Gucci.

 

Tôi khẽ bật cười.

 

Đúng là đứa ngốc này.

 

14

 

Sau khi Lý Xuân Hồng lên đại học, những ngày tháng của tôi bỗng trở nên lạnh lẽo hơn.

 

Không còn ai lon ton theo sau lưng, tò mò hỏi đông hỏi tây.

 

Không còn ai chờ tôi tan ca đêm rồi hét toáng lên: "Chị về rồi!"

 

Chiếc đèn vàng ấm áp nơi hành lang đã lâu lắm rồi không sáng.

 

Hộp sữa đặt trước cửa phủ một lớp mạng nhện, chỉ có chiếc chuông gió bằng vỏ sò thỉnh thoảng va vào nhau, vang lên vài tiếng lẻ loi.

 

Tôi hay thất thần, rồi lại giật mình tỉnh dậy mỗi khi nghe thấy âm thanh ấy.

 

Tôi cảm nhận rõ ràng sự bất lực của chính mình, một nỗi sợ vô hình cứ đè nặng trong lòng.

 

Tôi linh cảm rằng, thời gian tôi có thể lưu lại thế giới này không còn nhiều nữa.

 

Trong những ngày tháng ít ỏi còn lại, tôi muốn nâng đỡ Lý Xuân Hồng hết mức có thể.

 

Giống như cách bà ấy từng nâng đỡ tôi.

 

Những ngày cô đơn trôi qua rất chậm, mà thời gian càng chậm, con người lại càng dễ suy nghĩ miên man.

 

Ngồi trong căn phòng quen thuộc, tôi thường xuyên thất thần.

 

Bóng dáng thiếu nữ của Lý Xuân Hồng và hình ảnh của một người mẹ Lý Xuân Hồng cứ vô tình chồng lên nhau.

 

Họ có khuôn mặt giống nhau, một già một trẻ.

 

Cả hai đều là thật.

 

Họ đều mang cái tên Lý Xuân Hồng, nhưng ở hai dòng thời gian khác nhau, diễn hai câu chuyện khác nhau.

 

Còn tôi…

 

Tôi mới là giả.

 

Tôi không phải "Lâm Hoa", cái tên đó chỉ là tôi tự bịa ra mà thôi.

 

Vậy thì, tôi là ai?

 

Tên thật của tôi là Lý Niệm Từ.

 

Nhưng ngoài cái tên ra, tôi còn là gì nữa?

 

Tôi xuất hiện từ hư không, hay có một nguyên mẫu nào đó?

 

Tôi thực sự tồn tại, hay chỉ là một nhân vật tưởng tượng?

 

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy thời gian và thế giới này thật nực cười.

 

Để ngăn mình khỏi suy nghĩ linh tinh, tôi lại ra ngoài tìm thêm vài công việc.

 

Tôi cố gắng dùng những ngày lao động triền miên để lấp đầy khoảng trống trong lòng.

 

Tôi muốn từng chút, từng chút một nhét đầy hộp sữa bột bằng tiền mặt.

 

Như thể giữa tôi và cô bé có một lời hứa kỳ lạ: Chỉ cần hộp tiền đầy, Lý Xuân Hồng sẽ được nghỉ hè và trở về.

 

Chờ đợi là một chuyện vô cùng khó chịu.

 

Nhiều đêm khuya, tôi ngồi trên mô đất nhỏ trước cửa nhà, nhìn về hướng mà cô bé đã rời đi.

 

Không biết bên ấy, cô bé sống có tốt không.

 

Có kết bạn mới không, có gặp chuyện gì thú vị không, có bị ai bắt nạt không…

 

Từ Đông Bắc đến Thượng Hải cách nhau hơn hai nghìn cây số.

 

Đi về phía Nam, phải băng qua dãy Thái Hành Sơn, Vũ Sơn, vượt qua sông Liêu, Hoàng Hà, Hoài Hà rồi cả Dương Tử.

 

Ngay cả khi đi chuyến tàu nhanh nhất, cũng mất đến 32 tiếng đồng hồ.

 

Chỉ nghĩ đến việc nếu Lý Xuân Hồng bị ai đó ức hiếp, tôi cũng không thể lập tức chạy tới bảo vệ, lòng tôi lại quặn thắt.

 

Những đứa trẻ khác đều có người che chở, còn cô bé thì không.

 

Như thế, có phải cô bé sẽ cảm thấy rất tủi thân không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK