• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh tôi chưa từng có ai mang họ kép, nhưng giờ thì có vẻ đã có rồi.

 

Nghĩ vậy, mắt tôi sáng lên.

 

Quy Tôn... thật đặc biệt!

 

Tôi vui vẻ tiếp nhận cái tên mới của mình, còn cẩn thận viết nắn nót trong phần họ tên trên vở bài tập và đề kiểm tra…

 

Quy Tôn Lý Niệm Từ.

 

Tôi tưởng tượng bản thân đang phiêu bạt trong thế giới võ hiệp sóng gió trùng trùng, học theo các nữ hiệp hào sảng cười lớn…

 

"Ha ha ha ha ha!!"

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi cười không nổi nữa.

 

Tên giáo viên đáng ghét đã nộp vở bài tập của tôi cho Lý Xuân Hồng, thế là tôi bị đánh cho một trận tơi bời.

 

Từ đó, cái tên "Trần Chí" liền gắn liền với cảm giác nóng rát do những vết roi hằn trên m.ô.n.g tôi.

 

Mỗi lần nghĩ đến tên ông ta, cơ thể tôi liền phản xạ có điều kiện mà đau nhức.

 

Không kìm được phản ứng sinh lý, tôi nôn khan một tiếng ngay giữa chỗ đông người.

 

Lý Xuân Hồng vội vàng chạy tới vỗ lưng tôi.

 

Trần Chí ngượng ngùng nói: "Tôi... trông ghê tởm lắm à?"

 

Lý Xuân Hồng hơi áy náy: "Xin lỗi nhé, chị ấy không được khỏe. Phiền anh chiều nay giúp tôi xin phép chị Lưu nghỉ một buổi nhé."

 

"Ơ... à, được thôi!"

 

Trần Chí bị Lý Xuân Hồng bỏ lại phía sau.

 

Ống khói khổng lồ của nhà máy đằng xa đã bỏ hoang từ lâu, bị tuyết trắng phủ kín, trông vừa trang nghiêm vừa lạnh lẽo. Xa xa, trên cánh đồng tuyết mênh m.ô.n.g vang lên vài tiếng chó sủa lẻ loi.

 

Lý Xuân Hồng khom người tránh những dải băng đang nhỏ giọt từ mái hiên, bước đi phía trước. Tôi thì lặng lẽ theo sau, cảm nhận lớp tuyết mới dưới chân mềm mại như bông.

 

"Cái gã đó, em tránh xa anh ta ra."

 

Lý Xuân Hồng ngoái đầu lại, khó hiểu hỏi: "Sáng nay người ta còn giúp em đấy, sao chị lại có ác cảm với anh ta đến thế?"

 

Cơn gió lạnh luồn vào cổ áo, tôi rụt vai lại: "Tóm lại là nghe chị đi, dính dáng đến anh ta sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu."

 

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai: "Chị thành kiến quá đấy, nhuộm tóc vàng, xăm mình thì đã sao? Không phải ai cũng là người xấu."

 

Cô bé thở dài một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Theo em thấy, anh ta cũng không tệ lắm."

 

Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo chói tai.

 

"Không tệ chỗ nào?! Em nghe chị đi, đừng có ảo tưởng về đám đàn ông! Những kẻ như anh ta chuyên đi lừa mấy cô gái non nớt như em đấy, nhất định phải giữ khoảng cách, ngàn vạn lần đừng mắc bẫy!!!"

 

"Được rồi, sao càng ngày càng lắm lời như bà cụ non thế?" Lý Xuân Hồng đưa tay bịt miệng tôi.

 

Sau đó, cô bé vô tư ôm chặt tôi vào lòng, đột nhiên kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.

 

Cô bé giữ lấy vai tôi, cẩn thận quan sát một hồi, rồi thốt lên đầy kỳ quái:

 

"Bây giờ em mới để ý, chị và Trần Chí trông giống nhau ghê..."

 

"Hai người có khi nào là họ hàng không?!"

 

Tôi hậm hực đẩy Lý Xuân Hồng ra, bực bội nói: "Ai thèm làm họ hàng với anh ta chứ."

 

Người phía sau tôi bĩu môi khó chịu: "Đùa một câu cũng không được, nhỏ mọn thật đấy..."

 

...

 

Tôi ra lệnh cho Lý Xuân Hồng nghỉ việc ở nhà máy dệt trong kỳ nghỉ hè, đồng thời không bao giờ được gặp lại Trần Chí.

 

Cô bé cảm thấy tôi quá vô lý, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

 

Chuyên ngành kiến trúc vốn có lượng bài vở khổng lồ, mà cô bé thì chỉ là dân mỹ thuật nửa mùa, không thể so bì với đám sinh viên từ thành phố lớn. Vì thế, nhân kỳ nghỉ đông, cô bé tự nhốt mình trong phòng, lao đầu vào luyện tập suốt cả ngày.

 

Tôi cũng vì vậy mà tạm thời yên lòng.

 

Thế nhưng, vào một buổi tối nọ, khi xuống lầu đổ rác, tôi đã bắt gặp Trần Chí đang lén lút quanh quẩn dưới chung cư nhà tôi.

 

Cơn giận vô cớ lập tức bùng lên.

 

Mày còn dám vác mặt tới đây sao?!

 

Tôi lao nhanh tới, túm chặt cổ áo anh ta, gằn giọng đầy hung tợn: "Mày rình mò dưới nhà tao làm cái quái gì?!"

 

Anh ta bị dọa sợ đến mức lắp bắp, ấp a ấp úng mãi không nói ra được câu nào ra hồn.

 

Trong tầm mắt của tôi, một bóng trắng lướt qua.

 

Tôi quay đầu nhìn lại… Lý Xuân Hồng vội vã rụt đầu vào sau cửa sổ.

 

Trần Chí nhân lúc tôi ngẩn ra liền vùng khỏi tay tôi, cắm đầu chạy như bay.

 

Tôi lập tức quay người, rầm rập lao lên lầu.

 

Cửa phòng Lý Xuân Hồng không đóng.

 

Tôi chẳng còn tâm trí để ý đến phép tắc, xông thẳng vào…

 

Trong chiếc gạt tàn thủy tinh nhỏ, một lá thư đang cháy dở.

 

Tôi liếc mắt nhìn qua, những mảnh giấy chưa kịp hóa thành tro vụn vương vãi trước mắt, từng dòng chữ in lên võng mạc, lạnh lẽo đến thấu tim.

 

Không phải đang ở trong phòng học bài sao?

 

Sao lại truyền thư tình ngoài ban công rồi?!

 

Hai người họ đang diễn Romeo và Juliet chắc?!

 

Lý Xuân Hồng kéo nhẹ tay áo tôi.

 

"Em lừa chị."

 

Cô bé cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng: "Đừng khóc."

 

Trong cổ họng tôi bật ra hai tiếng nức nở mơ hồ, trái tim như bị siết chặt.

 

Tại sao không chịu nghe tôi?

 

Tại sao lại lừa tôi?!

 

Chẳng lẽ tôi sẽ hại cô bé sao...

 

Tôi đưa tay lau mặt, nhưng ngay lúc đó lại nghe giọng Lý Xuân Hồng vang lên: "Lâm Hoa, anh ấy không xấu như chị nghĩ đâu."

 

Tôi bật cười châm chọc: "Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Vậy mà em lại đứng về phía anh ta."

 

Lý Xuân Hồng khó hiểu: "Em cũng có nói chắc chắn sẽ ở bên anh ấy đâu? Sao chị cứ phải quản nhiều thế? Ngay cả chuyện em kết bạn với ai cũng muốn can thiệp à?"

 

Không gian lập tức chìm vào im lặng c.h.ế.t chóc.

 

Nhận ra mình nói hơi nặng lời, cô bé rụt rè xin lỗi.

 

Tôi vô lực ngồi phịch xuống giường, lòng quặn thắt một nỗi bi thương.

 

"Nhất định phải là anh ta sao?" Tôi hỏi.

 

Lý Xuân Hồng cau mày: "Ý chị là gì?"

 

Tôi giải thích: "Ý chị là... em nhất định phải làm 'bạn' với Trần Chí sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK