Nghĩ đến đây, tôi nhẹ giọng hỏi Lục Huân: "Anh... phát hiện ra từ bao giờ?"
Anh im lặng một lát.
"Ba năm trước, chính xác mà nói, là ba anh phát hiện ra."
"Ông ấy chỉ biết mẹ anh có người bên ngoài, nhưng không biết trong số đó có ba em."
Tôi im lặng hồi lâu, rồi khẽ kéo lấy tay anh.
"Lục Huân, trước khi khai giảng, chúng ta thi đấu thêm một ván nữa, được không?"
20
Ván đấu thứ ba là do tôi đề xuất, nội dung là nghe nhạc đoán bài.
Sau khi về biệt thự, hai chúng tôi đến phòng của dì Dao Dao.
“Mỗi người chọn ra mười bài hát cho đối phương, ai đoán đúng nhiều hơn sẽ thắng.”
“Được.” Anh đồng ý dễ dàng.
Cả hai chọn xong danh sách bài hát, rồi lần lượt mở nhạc cho nhau nghe.
Giai điệu du dương vang vọng trong căn phòng, sắc mặt Lục Huân chợt có một sự thay đổi rất nhỏ.
Tiếp đó, đến bài thứ hai.
Bài thứ ba.
…
Khi đến bài thứ bảy, anh đột nhiên quay sang, mỉm cười nhìn tôi.
“Vậy nên, bé cưng, em đã chờ anh ở đây sao?”
Tôi nhẹ giọng nói: “Luật chơi là ai đoán đúng nhiều hơn thì thắng.”
“Vậy nên những đĩa nhạc này vốn không phải của nhà anh.” Anh chống cằm.
“Em lấy chúng từ đâu?”
Tôi thành thật đáp: “Thư viện thành phố.”
“Khu vực đặc biệt trong thư viện có sưu tầm những bản nhạc rất ít người biết đến. Mấy ngày trước em đã mượn về, chỉ là anh không phát hiện mà thôi.”
“Vậy nghĩa là em đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi?”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn anh: “Vậy là em thắng rồi sao?”
“Anh còn chẳng trả lời câu nào, em nói xem?”
“Nếu em đã lên kế hoạch trước cho nội dung trận đấu, thì chắc chắn cũng đã nghĩ sẵn yêu cầu rồi nhỉ.”
Tôi im lặng.
“Lục Huân, yêu cầu của em thực ra rất đơn giản.”
Tôi đặt bút xuống bàn.
“Chuyện chúng ta hẹn hò, đừng công khai.”
21
Lục Huân sững sờ trong chốc lát.
"Tại sao?" Anh hỏi.
"Hào quang của anh quá mạnh, hơn nữa chúng ta vốn dĩ cũng chỉ là người yêu trong một học kỳ thôi. Em không muốn vừa nhập học đã bị người khác chú ý vì anh đâu."
Anh im lặng một lúc, rồi nói: "Anh tưởng là, em sẽ muốn thứ đó."
"Còn hai ván nữa." Tôi lắc đầu.
"Nhiều năm như vậy rồi, em không quan trọng mấy ngày này."
"Em chắc chắn mình sẽ thắng ván sau sao?"
"Không, nhưng ít nhất cũng nắm được một số quy luật."
Mấy tờ đề trong ván đầu tiên rõ ràng là những bài toán khó do anh ấy cố tình chuẩn bị.
Trò chơi này vốn không phải so đấu công bằng, mà là tìm cách giành chiến thắng trong cuộc chơi.
Không khí lặng xuống.
"Thôi vậy." Một lúc sau, Lục Huân bật cười.
"Thua là thua."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Anh thở dài, giơ hai tay ra.
"Lại đây ôm một cái đi."
Tôi khó hiểu nhìn anh.
"Ngày đầu tiên đã bị bạn gái biến thành người yêu bí mật rồi, ít nhất cũng phải có chút an ủi chứ."
Tôi đứng lên, chần chừ bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, để mặc anh ôm lấy mình.
"Còn nữa."
Tôi bĩu môi: "Sau này anh không được hôn em mà không có sự cho phép."
Môi tôi giờ vẫn còn sưng đây này.
Lục Huân khẽ cười, vậy mà cũng ngoan ngoãn gật đầu.
"Nghe em tất." Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai tôi.
"Nhưng nhớ rằng đừng để anh không tìm thấy em."