• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đứng đối diện nhau qua con đường.

 

Dưới ánh đèn đường, hai chiếc bóng kéo dài, như hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau.

 

Một lúc lâu, anh bước tới.

 

"Em có gì muốn nói với anh không?" Giọng anh nhẹ nhàng.

 

Tôi há miệng, nhưng rồi chỉ lắc đầu.

 

Anh bỗng cười.

 

Rồi anh đưa cái phong bì trong tay cho tôi.

 

"Tất cả những gì em muốn, đều ở trong này."

 

"Đêm qua em nói đúng.” Anh nói. 

 

"Anh thua rồi."

 

Dưới màn đêm, nụ cười của anh ấy mang theo sự châm biếm, thất vọng, và… bi thương — những điều mà tôi chưa từng thấy.

 

Bàn tay trái anh cầm điện thoại, trên màn hình liên tục nhấp nháy một số lạ.

 

"Trò chơi kết thúc rồi."

 

Anh xoay người.

 

"Trước khi em nhận được chỗ ở ký túc xá, tôi sẽ không về biệt thự."

 

36

 

Một tuần sau, buổi hòa nhạc mừng kỷ niệm ngày thành lập trường diễn ra.

 

Vì là lễ kỷ niệm trăm năm, nhà trường vô cùng coi trọng sự kiện này. Buổi hòa nhạc không chỉ được phát sóng trực tiếp mà còn mời rất nhiều giáo sư đã nghỉ hưu quay lại tham dự.

 

Màn trình diễn độc tấu piano của Lục Huân sẽ là tiết mục mở màn.

 

Tôi và Lư Viên Viên đều là tình nguyện viên cho sự kiện, sau khi kiểm tra thiết bị xong, Lư Viên Viên đi đến bên cạnh tôi, cô ấy vẫy tay về phía Tô Ánh, người cũng đang l.à.m t.ì.n.h nguyện viên trên sân khấu, rồi cảm thán: 

 

"Chao ôi, lát nữa có thể tận mắt thấy Lục thần chơi piano rồi, thật đúng là vạn người mong chờ."

 

Cô ấy lại quay sang tôi: "Dạo này cậu sao thế? Trông chẳng có chút sức sống gì cả. Hồ sơ xin ký túc xá làm xong chưa?"

 

Tôi gật đầu: "Sắp xong rồi."

 

Đã một tuần tôi không gặp Lục Huân.

 

Buổi hòa nhạc chỉ còn 20 phút nữa là bắt đầu, khán giả đã lần lượt vào chỗ.

 

Tôi đi đến hậu trường, nhưng không thấy Lục Huân đâu.

 

Chỉ thấy nhân viên chương trình vội vàng kéo Tô Ánh lại: "Lục Huân đột nhiên không đến được nữa, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, Tô Ánh, cậu có lễ phục không? Tôi sợ đồ của Lục Huân không vừa với cậu."

 

Tô Ánh lắc đầu: "Không sao, tôi mặc đồ của anh ấy cũng được, tôi mặc vừa hết."

 

Tim tôi chợt thắt lại, vừa định hỏi thăm thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào lớn từ khán đài bên ngoài.

 

"Trời ơi, là Lục Huân!"

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Thật sự là Lục Huân!"

 

Một dự cảm chẳng lành.

 

Tôi lao ra phía trước sân khấu.

 

Màn hình lớn đáng lẽ phải đang phát đoạn phim giới thiệu về trường thì không biết bị ai đó đổi thành một đoạn phát trực tiếp.

 

Trong video, một chàng trai đang một mình đối đầu với hai người khác, đánh họ đến mức mặt mũi bê bết máu.

 

Trên đầu anh cũng có vết máu, dưới đất cũng có máu, còn có một con d.ao bị vứt bên cạnh.

 

"WTF? Lục Huân ché.m người à?!"

 

"Chuyện gì vậy trời? Không phải lát nữa anh ấy sẽ chơi piano sao?"

 

"Quá bạo lực, cái này có thể phát trong lễ kỷ niệm trường sao?"

 

Phát trực tiếp lập tức bị tắt đi.

 

Tôi ch lặng nhìn màn hình tối đen.

 

Tôi nhận ra hai người đó.

 

Chính là hai kẻ mà đêm trước ngày khai giảng đã cố tình giở trò với tôi trước quán karaoke.

 

Tôi bỗng nhiên quay đầu rồi lao ra ngoài.

 

Nhưng cánh tay tôi bị ai đó giữ chặt lại. 

 

37

 

Tôi quay đầu lại, là Tô Ánh.

 

"Học trưởng, thả em ra."

 

"Đồng Diên." trong mắt anh ấy tràn đầy lo lắng. 

 

"Đến nước này rồi, em vẫn muốn đi tìm anh ta sao?"

 

"Em có biết đoạn video vừa phát trên màn hình có ý nghĩa gì không? Lục Huân chính là hạng người nguy hiểm như vậy, em vẫn chưa nhìn rõ anh ta sao?"

 

"Nhìn rõ rồi."

 

"Vậy thì..."

 

"Vậy rốt cuộc anh đã bắt đầu sắp đặt tất cả mọi chuyện từ khi nào?" Tôi hỏi Tô Ánh.

 

*từ đoạn này lộ mặt thật nam8 rồi nên đổi thành anh ta nhé :)))) không có boi ấm áp đou mấy mom. Và nu9 cũng đổi xưng hô thành anh - tôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK