• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khoa vừa tổ chức họp khẩn, có một sinh viên đã tuyên bố rằng cậu ta dùng dữ liệu công khai để xây dựng mô hình, nếu cậu ta vượt qua buổi bảo vệ ngày mai, dự án này sẽ thuộc về người ta đấy.”

 

"Dự án này đối với sinh viên chưa tốt nghiệp, thậm chí cả nghiên cứu sinh, là một cơ hội hiếm có, cậu không tự ý thức được sao.”

 

"Thầy Liêu..." Lục Huân nhẹ giọng, trông có vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy.

 

Giáo sư Liêu thở dài, vừa mới hạ gậy xuống thì đã nghe Lục Huân bồi thêm một câu: "Thầy nói to quá, làm bạn gái con sợ rồi."

 

"..."

 

Có cảm giác huyết áp của giáo sư Liêu lại muốn tăng lên lần nữa.

 

"Tôi đã về hưu rồi, đã nói là không can thiệp vào công việc của khoa nữa, chuyện này cậu phải tự nghĩ cách." Giáo sư Liêu ngồi xuống, trầm giọng nói.

 

"Vâng." Lục Huân gật đầu.

 

"Làm thầy phải lo lắng rồi."

 

"Buổi bảo vệ ngày mai, tôi không quan tâm!" Giáo sư Liêu tức giận đứng dậy. 

 

"Nếu cậu không giành lại được dự án, sau này đừng đến gặp tôi nữa!"

 

"Dạ." Lục Huân cũng đứng lên theo.

 

Nhưng giáo sư Liêu chỉ đi được mấy bước, lại thở dài, quay trở lại.

 

"Thôi được rồi, cố gắng hết sức là được." Tuy mặt vẫn còn giận, nhưng giọng nói ông ấy đã dịu đi nhiều.

 

"Nhất định sẽ cố gắng hết sức." Lục Huân ngoan ngoãn đến đáng sợ.

 

Bất ngờ, giáo sư Liêu quay sang tôi, khẽ ho một tiếng.

 

"Đừng sợ nhé cô gái nhỏ, thầy Liêu chỉ nói hơi to thôi... Con đừng có đau lòng cho nó, nó đáng bị dạy dỗ."

 

Lục Huân bật cười khẽ.

 

"Thằng nhóc thúi." Giáo sư Liêu lẩm bẩm một câu, sau đó quay đầu rời đi.

 

Hành lang bỗng trở nên yên tĩnh.

 

"Buổi bảo vệ ngày mai..." Tôi quay sang nhìn Lục Huân.

 

"Anh sẽ thắng chứ?"

 

Anh cười nhạt, kéo tôi ngồi xuống lại, hơi ngả người ra sau, khẽ nhắm mắt.

 

"Anh không biết."

 

41

 

Sáng hôm sau, buổi bảo vệ dự án diễn ra.

 

Tôi ngồi trong hàng ghế khán giả, không ngừng nhìn về phía cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lục Huân đâu.

 

Đến giờ, Tô Ánh đứng trên bục, tự tin bắt đầu phần trình bày.

 

"Mô hình và dữ liệu lần này đều đã được tôi kiểm tra nhiều lần. Sau đây, tôi sẽ báo cáo quá trình và kết quả..."

 

Tôi quay lại nhìn, Lục Huân vẫn chưa tới.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Nói thật, phần bảo vệ của Tô Ánh rất hoàn hảo.

 

Anh ta bình tĩnh, tự tin trả lời những câu hỏi hóc búa từ các giáo sư, và qua ánh mắt họ, có thể thấy rằng họ rất hài lòng với cậu ta.

 

Lúc này, viện trưởng đứng dậy, nói với tất cả sinh viên trong phòng: "Mọi người có câu hỏi nào không?"

 

Không ai giơ tay.

 

"Nếu không còn câu hỏi nào..."

 

"Bước tính toán thứ ba, độ chính xác là bao nhiêu?" Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ cửa.

 

Cả khán phòng xôn xao.

 

"Là Lục Huân!"

 

"Cậu ta không phải đã bị tước tư cách vì đánh nhau rồi sao?"

 

"Không lẽ đến để quậy phá?"

 

Viện trưởng khẽ ho một tiếng, cả khán phòng lập tức im bặt.

 

"Lục Huân." Một giảng viên đứng lên. 

 

"Vì chuyện tối qua, tư cách của em vẫn đang được xem xét..."

 

"Em biết." Lục Huân mỉm cười lễ độ.

 

"Em chỉ là một khán giả đặt câu hỏi thôi."

 

Anh nghiêng đầu: "Thầy ơi, chuyện này có được phép không ạ?"

 

"Đương nhiên là được."

 

Tô Ánh cau mày.

 

"Vậy, mời bạn Tô trả lời."

 

Tô Ánh hơi mở miệng: "0.001."

 

"Thật sao?" Lục Huân cười nhạt.

 

Anh bước lên bục, tiện tay cầm một viên phấn: "Nếu là 0.001, e rằng không thể ra được kết quả này đâu."

 

Tô Ánh trầm mặc một lúc: "Kết quả này hoàn toàn hợp lý, quá trình suy luận cũng đã có, Lục Huân, nếu muốn bắt bẻ thì cũng không thể nói suông như vậy chứ?"

 

Lục Huân nhướng mày, xoay xoay viên phấn trong tay.

 

"Có nói suông hay không, chúng ta thử tính lại là biết ngay."

 

"Lục Huân, ý em là nghi ngờ kết quả của mô hình do Tô Ánh thiết lập?" Một giáo sư lên tiếng.

 

"Không phải nghi ngờ, mà là hoàn toàn sai."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK