"Tôi sẽ không đến bệnh viện...."
Vừa nghe thấy hai chữ "bệnh viện", Mạnh Ly liền cảm thấy cơ thể khó chịu, thậm chí còn nhăn mũi. Cô không ngừng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lẩm bẩm không mạch lạc: "Anh có biết khám bệnh ở đất Mỹ tốn kém thế nào không...Tôi không có bảo hiểm... Đến xe cấp cứu tôi còn không gọi nổi..."
Cận Thời Dược cũng cau mày, đi tới nắm tay cô: "Đây không phải chuyện em cần lo lắng."
Anh toan kéo cô dậy, nhưng vừa chạm vào bàn tay nóng hổi của cô thì cô đã nhanh chóng rút về, kéo chăn lên che kín mặt, tâm lý phản kháng càng lúc càng mạnh, giọng điệu không thể thương lượng: "Tôi đã nói là tôi không đi, tuyệt đối sẽ không đi."
Âm thanh tuy yếu ớt nhưng vẫn không giấu được sự nóng nảy và cáu kỉnh trong đó, cô cười giễu: "Ngay cả một chuyện thuận theo ý mình cũng chẳng có."
Những lời này vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên yên lặng đến đáng sợ.
Mạnh Ly vẫn vùi đầu trong chăn, thần kinh choáng váng đau đớn như muốn nổ tung, thậm chí đến hít thở cũng khó khăn. Nhưng cô vẫn cố nhịn và nhịn, cũng không biết là đang hơn thua với ai.
Không biết im lặng bao lâu, cô bỗng nghe thấy Cận Thời Dược thấp giọng nói một câu: "Tôi xin lỗi."
Bởi vì ngã bệnh nên đầu óc cô trở nên hỗn loạn, phản ứng rất chậm. Đột nhiên nghe được anh nói một câu như vậy, cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Mạnh Ly giữ im lặng, nín thở, nằm yên không nhúc nhích.
Chăn trên người bị anh kéo xuống một cách nhẹ nhàng.
Cô khó khăn nhấc mí mắt lên. Cận Thời Dược ngồi ở mép giường, cụp mắt nhìn cô, lặp lại một lần nữa: "Là tôi không tốt."
Mạnh Ly ngây người, không hiểu tại sao anh lại phải xin lỗi.
Ngay sau đó, cô chợt ý thức muộn màng, nhận ra vừa rồi mình đã có thái độ không tốt, giọng điệu cáu bẩn đầy gai góc với anh.
Cô vội vàng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải nổi giận với anh đâu..."
Đó là sự thật.
Sự khó chịu và cáu gắt trong người cô, không phải bởi vì anh...
Chỉ là khi con người ta ngã bệnh, nội tâm sẽ khó tránh khỏi mong manh, cảm xúc dễ dàng sụp đổ. Hết thảy điều tồi tệ gần đây như những bông tuyết tích tụ lại thành một trận tuyết lở, không một ai là vô tội.
À không, hình như hiện tại chỉ có anh là vô tội.
Nhưng anh lại không quan tâm đầu đuôi ra sao, chỉ biết đầu tiên là xin lỗi.
Rốt cuộc là nên nói anh thành thật, hay là nói anh ngốc nghếch đây.
"Em có thể nổi giận với tôi, bất kể là như thế nào, cũng đều có thể." Cận Thời Dược vừa nói vừa vuốt mái tóc rối bù dính trên mặt cô, cố gắng thuyết phục: "Nhưng em đừng hành hạ cơ thể của mình, tình trạng hiện tại của em thật sự không ổn chút nào. Em nên đi bệnh viện, còn những thứ khác không cần lo lắng..."
Anh vẫn chưa nói xong đã bị cô ngắt lời.
"Tôi không cần đến bệnh viện, thật đấy." Tâm lý bài xích bệnh viện của Mạnh Ly hoàn toàn hiện rõ trên mặt, cô thật sự không muốn cùng anh tốn quá nhiều thời gian cho vấn đề này. Giờ đây đầu cô như bột nhão, cứ hở một tí là âm ỉ đau. Cô yếu ớt nhắm mắt lại, giơ tay lên làm động tác kẹp điếu thuốc, tỏ vẻ thoải mái chuyển chủ đề: "Tôi muốn hút thuốc, hút một điếu là ổn rồi."
Lông mày của Cận Thời Dược càng lúc càng nhíu chặt, anh thở dài: "Đừng hút thuốc, tôi..."
"..."
Mạnh Ly đột nhiên mở mắt ra.
Cận Thời Dược ngồi ở mép giường, vẻ mặt ảo não cùng áy náy. Lưng hơi khom xuống, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối như ổ quạ, năng lượng trên người cũng giảm đi vài phần, bộ dạng nhếch nhác này trông có chút đáng thương.
Mạnh Ly thấy anh có vẻ còn khổ sở hơn cả cô, giống như bản thân mang đầy tội lỗi. Như thể nếu cô nói thêm một câu nào nữa, giây tiếp theo anh sẽ lập tức chịu đòn nhận tội, cắn lưỡi tự sát.
Cận Thời Dược thật sự quẫn bách.
Đêm nay cả hai vốn đã ngâm mình trong nước biển và dầm mưa, thế mà anh lại còn kéo cô làm hết lần này đến lần khác. Lần đầu tiên được ăn "thịt", anh liền mẹ nó như bị t*ng trùng lên não vậy.
Nhất là khi nghĩ đến cảnh tượng cả hai làm chuyện thân mật, anh ở bên trong cơ thể cô, cô hoàn toàn chân chính thuộc về anh. Anh ngay lập tức như phát điên, hết thảy đều như dục vọng phá vỡ tâm trí, mạnh mẽ xâm chiếm. Hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.
Anh đúng là kỳ lạ, rất nhiều thời điểm không biết nặng nhẹ, không biết đúng mực.
Mạnh Ly mắng anh mấy câu, anh lại còn thấy dễ chịu.
Mạnh Ly nhìn dáng vẻ này của anh, thật sự không nhịn được nữa mà cười
bất đắc dĩ: "Này, tôi nói anh..."
Anh đúng là có một chút tế bào hài hước trong mình.
Thật ra cô rất muốn trêu anh vài câu, nhưng lời vừa đến bên môi đã kịp dừng lại, chỉ nói: "Tôi thật sự không sao, từ nhỏ tôi đã không được khỏe mạnh, chút bệnh vặt này không cần đến bệnh viện đâu, có thể là do chưa thích nghi được khí hậu ở Mỹ."
Cô ngừng một chút, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó mà nhờ anh: "Tôi có chuẩn bị thuốc cảm, để trong vali, anh lấy giúp tôi có được không?"
Thật ra cô rất muốn trở về phòng mình, nhưng chẳng còn tí sức lực nào.
Cũng không còn sức để nhớ lại tất cả những chuyện hoang đường đã xảy ra vào tối nay.
Cận Thời Dược lập tức đứng dậy: "Được."
Cô nhất quyết không chịu đến bệnh viện, Cận Thời Dược cũng hết cách với cô, chỉ có thể cho cô uống một ít thuốc rồi quan sát tình hình thế nào.
Túi vải bị cô ném ngay ở cửa ra vào, Cận Thời Dược nhặt lên, lấy thẻ phòng bên trong rồi đi sang phòng cô.
Quả thật trong vali của cô có rất nhiều loại thuốc thường dùng.
Cận Thời Dược cầm thuốc hạ sốt quay trở về, cho cô uống với nước ấm.
Sau đó, anh lại dùng khăn ấm lau người giúp cô. Những bộ phận cần làm mát vật lý vốn là nơi kín đáo, đặc biệt là vùng bẹn, nơi đó cứ thế bị anh nhìn chăm chú, làm cô khó tránh khỏi xấu hổ đến mức hoảng hốt, theo bản năng giơ tay ngăn lại: "Được rồi..."
Anh không nghe, thậm chí còn đè lại bàn tay làm loạn của cô.
Mặc dù lúc này cô đang khỏa thân nằm trước mặt anh, nhưng trong mắt anh chỉ có sự lo lắng cùng quan tâm, sắc mặt nghiêm túc mà lau người giúp cô.
Một lần lại một lần, không ngại phiền.
Mạnh Ly thở dài, không trốn nữa, dù sao những thứ không nên thấy đều đã thấy cả rồi. Hiện tại biết ngại là quá muộn.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đang lúc mơ màng sắp ngủ, không biết bản thân bị làm sao mà hỏi một câu khó hiểu: "Anh... chắc hẳn có nhiều bạn gái lắm phải không?"
Nếu không có thực hành nhiều, hẳn là sẽ không thể nào chăm sóc một cách tỉ mỉ như thế.
Trừ khi anh trời sinh vốn là một tên trai đểu.
Thật ra chuyện cô phát sốt không thể trách anh được, từ nhỏ cô đã bệnh tật ốm yếu, đêm nay lại lăn lộn không ngừng, ngã bệnh là điều khó tránh khỏi.
Cô tự nhận thức được, cũng biết rõ tình trạng bản thân như thế nào nên đã chuẩn bị kỹ càng, tuyệt đối sẽ không tiêu tiền không đáng ở Mỹ.
Nói đi cũng phải nói lại, thế này cũng quá hời cho cô, chỉ là ngủ một đêm, phát sốt một chút, nhưng được tận hưởng các loại phục vụ của anh, rót nước lau mình, theo sát bên cạnh hầu hạ.
Đối với chuyện tình một đêm này, quả thật là đã vượt quá giới hạn.
Con người anh, làm người khác không tài nào đoán được.
Giống như có rất nhiều mặt.
Dịu dàng, chu đáo lại lịch sự; bá đạo, điên cuồng lại phóng túng. Thế nhưng đôi khi lại như giống cún con ngây thơ đáng thương.
Không thể không nói, dù ở mặt nào thì anh cũng đều rất hấp dẫn.
Cận Thời Dược đặt mu bàn tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ, trả lời câu hỏi của cô: "Không có."
Ngón tay anh vuốt ve gò má cô, trầm ngâm hồi lâu, như là thăm dò: "Nếu em bằng lòng, em sẽ là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng."
Mạnh Ly nửa ngủ nửa tỉnh, những lời anh nói cũng mơ hồ không rõ, giống như bị một tấm màng vô hình ngăn cách.
Thật lâu sau không nhận được phản hồi của cô, lông mi anh cụp xuống che giấu nỗi buồn trong mắt.
Chốc lát.
Anh cúi đầu ghé sát vào tai cô, giọng nói càng ngày càng thấp: "Em còn thích người đó không?"
Ánh mắt anh thâm trầm, nhắc đến tên một người: "Lương Đan."
Mạnh Ly giống như bị rút đi gân cốt, cơ thể run rẩy, trong lúc mơ màng, cô loáng thoáng nghe thấy anh vẫn đang nói chuyện, nhưng lại không hiểu được anh đang nói cái gì.
Cô trở mình, lẩm bẩm "Ừm" một tiếng.
"..."
Ngay cả không khí cũng như đóng băng vào lúc này.
Cận Thời Dược vẫn giữ nguyên tư thế ngồi vừa rồi, lặng người nhìn cô.
Bởi vì ngược sáng, khuôn mặt anh trở nên mờ ảo, nhưng ánh mắt lại như hiểu thấu tất cả. Cảm xúc dâng trào.
Trên thực tế, anh là người rất khó nhớ kỹ một người.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày anh gặp qua vô số người.
Nhịp sống vội vã. Từ nhỏ môi trường sống đã dạy anh rằng anh chỉ có thể nhớ những người và những điều có lợi cho mình.
Đi theo ba mẹ tham dự những bữa tiệc sang trọng, tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu quyền quý. Học ở trường quốc tế, các bạn xung quanh đều là cậu ấm cô chiêu, gia thế hiển hách.
Một vòng quan hệ như vậy, chỉ có thể liên quan đến lợi ích. Mà những kẻ tầm thường khác ngoài kia, cũng chỉ là kẻ tầm thường không tên không tuổi.
Nhưng vào một ngày bình thường của năm lớp 12, anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên bước vào một cửa hàng văn phòng phẩm, bắt gặp Mạnh Ly đang thử bút trước khu vực đồ dùng học tập.
Không có gì lạ khi nữ sinh cấp ba đã bắt đầu biết trang điểm, nhưng lạ thay, cô lại có khuôn mặt mộc mạc, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, bên trong áo khoác là bộ đồng phục học sinh trường THPT Số 6, dưới chân mang đôi giày vải bạc màu đến nỗi không nhìn thấy logo. Cũng chính vì thế mà trông cô nổi bật hơn những người khác, liếc mắt một cái đã có thể tìm thấy trong đám đông.
Khi đó, trông cô không diễm lệ và bạo dạn như bây giờ.
Trẻ con chưa dậy thì, khuôn mặt đầy đặn, theo cách nói ngày nay thì rất non nớt, môi đỏ răng trắng, mềm mại vô hại.
Từ lúc anh bước vào, mọi người xung quanh không ai là không nhìn anh, ngoại trừ cô. Như thể cô đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không thể thoát ra, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác từ thế giới bên ngoài.
Trong khu vực đồ dùng học tập có khá nhiều người đang thử bút, bọn họ chỉ viết bừa vài nét lên tờ giấy nháp. Mà cô, đứng thẳng một cách nghiêm túc, đặt bút trên tờ giấy nháp, cẩn thận viết từng nét một.
Là dáng vẻ của một học sinh ngoan.
Sau khi thử mực vài cây bút, cô gật đầu hài lòng rồi cầm lên chuẩn bị thanh toán.
Lúc đó anh cũng đang ở khu đồ dùng học tập, nhưng cô chỉ đi ngang qua anh mà không hề quay đầu lại, tựa như cô chưa từng để ý đến sự tồn tại của anh. Thậm chí có một nữ sinh đến hỏi thông tin liên lạc của anh, cô cũng không quan tâm chút nào.
Lướt ngang qua nhau.
Anh ngửi thấy mùi hoa nhài trên người cô, rất nhẹ, nhưng phải rất lâu mới bay đi.
Cho đến khi đi ngang qua một kệ hàng, cô đột nhiên chuyển hướng, xoay người đi về phía cái kệ.
Cô mở hộp nhạc trên kệ, giai điệu piano "City of Stars" vang lên, đôi mắt cô bỗng nhiên sáng bừng, trên mặt hiện rõ sự phấn khích cùng vui vẻ. Nhưng sau khi nhìn giá cả, cô liền lấy ví trong balo, im lặng đếm tiền.
Cô mím chặt môi, nhíu mày buồn rầu. Cô mất mát nhìn hộp nhạc một lúc, lưu luyến đưa tay chạm vào hợp nhạc, khẽ nói: "Mày nhất định phải đợi tao đấy."
Sau đó cô đến quầy thu ngân để thanh toán bút viết.
Sau khi cô rời đi, Cận Thời Dược đi đến vị trí cô vừa đứng ở khu vực đồ dùng học tập.
Nhìn thấy hai chữ được viết bằng nhiều loại bút màu khác nhau trên tờ giấy nháp.
- -- Mộng Lý (Đi vào mộng tưởng)
Kiểu chữ thiên về thanh thoát, mảnh nhỏ, mềm mại nhưng cũng rất tinh tế.
Rất đẹp. Giống như con người cô vậy.
Sau này, anh vô tình phát hiện ra.
Hóa ra tên cô là Mạnh Ly.
Anh nhớ kỹ Mộng Lý, anh nhớ kỹ Mạnh Ly.
Rồi tiếp sau đó, anh cũng nhớ kỹ tên người cô thích.
Lương Đan.
*
Anh đã từng ghen tị với người đó vô số lần, ngay cả hiện tại, khi nhận được câu trả lời rằng cô vẫn thích người đó, anh vẫn là ghen tị đến phát điên.
Chỉ là bây giờ, đã khác trước kia.
Cô đã là người phụ nữ của anh rồi.
Cho dù hiện tại trong tim cô chứa một hình bóng khác, nhưng bọn họ vẫn còn cả tương lai sau này.
Anh chỉ có thể tự an ủi chính mình. Chỉ cần được ở bên cạnh cô, những thứ khác cứ hãy từ từ.
Cận Thời Dược vẫn luôn túc trực ở mép giường, cho đến nửa đêm, Mạnh Ly hạ sốt anh mới nằm xuống ôm cô vào lòng.
Không muốn ngủ nhưng lại không thể không ngủ. Bởi vì ngày mai anh sẽ bay về Nam Thành.
Chuyến bay không tính là sớm, bốn giờ chiều.
Nhưng cần phải đến sân bay trước.
Nghĩ đến bệnh tình của Mạnh Ly, anh muốn dậy sớm mua bữa sáng cũng như cho cô uống thuốc.
Nhưng mà, đợi đến khi anh tỉnh dậy, vô thức thu cánh tay lại để ôm người bên cạnh thì chẳng có ai.
Cơn buồn ngủ cuối cùng của Cận Thời Dược tan biến trong nháy mắt, anh mở mắt ra.
Bên cạnh không một bóng người. Chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo, chẳng còn một chút nhiệt độ từ cơ thể con người.
Anh ngồi dậy, bước xuống giường.
Nhìn quanh căn phòng, váy và túi xách của cô đã biến mất.
Áo choàng tắm cô mặc tối qua nằm trơ trọi trên sô pha, Cận Thời Dược cầm lên mặc vào, mở cửa đi sang phòng 8006. Cửa phòng để mở, một chiếc xe đẩy của khách sạn dừng trước cửa.
Anh bước tới, đúng lúc nhìn thấy nhân viên dọn dẹp bước ra.
Anh hỏi: Xin hỏi người ở phòng này đâu rồi?
Nhân viên dọn dẹp nói: Đã trả phòng rồi ạ.
... Cô cứ thế bỏ đi, không để lại một lời nhắn nào.
À không.
Cô có để lại vài bông hoa nhài.
Trong túi nhựa đựng bia có vài bông hoa nhài bị gió mưa làm dập, chỉ còn lại vài cánh hoa gãy nát.
Cận Thời Dược vân vê cánh hoa, ngả người xuống giường. Anh đưa cánh hoa lên mũi, mùi hương hoa nhài ẩm ướt đọng lại trên chóp mũi, khiến anh nhớ đến mùi thơm tìm thấy sau gáy cô đêm qua.
Như nói với anh rằng, hết thảy đều không phải là một giấc mơ.
Ánh mắt anh đảo qua túi đóng gói đặt trên bàn.
Món đồ bên trong là chiếc hộp nhạc anh đã nhìn thấy ở một cửa hàng nhỏ trên đường tới bãi biển ngày hôm qua.
Ngay khi vừa nhìn thấy nó, anh đã lập tức mua, muốn tặng nó cho cô.
Nhưng đáng tiếc, còn chưa kịp tặng đã bị người ta vứt bỏ.
Anh nắm cánh hoa nhài trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại.
Anh sẽ không cho cô cơ hội thứ hai vứt bỏ mình nữa.
—----------
Tác giả có điều muốn nói:
Cận Thời Dược: Muốn vứt bỏ tôi à? Không sao, tôi sẽ tự tìm đường về "nhà".