Mạnh Ly nghĩ, có lẽ mình đã say.
Rõ ràng tửu lượng của cô có thể vượt xa hơn thế, nhưng giờ phút này cô lại choáng váng, đầu óc trống rỗng. Có thể là do tác dụng chậm của những ly cocktail buổi chiều, cũng có thể là do khung cảnh đêm nay quá mức làm say lòng người.
Chính vì vậy mà cô đã dũng cảm gạt bỏ mọi lý trí cùng sự tỉnh táo để hôn một người đàn ông xa lạ đến trời đất mù mịt, như mê như say.
Dù sao ngày mai cũng phải trả phòng. Dù sao thì, sau ngày mai họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
"Dù sao", đó là một cái cớ rất chính đáng để thuyết phục bản thân.
Vậy nên hãy buông bỏ nhút nhát, để mình phát điên một lần, lệch hướng một lần đi.
Một đợt sóng cuồng bạo nữa ập đến, đánh mạnh vào người bọn họ. Mạnh Ly không kịp tránh, chân bỗng mềm nhũn, cơ thể mất thăng bằng mà ghì chặt lấy cổ Cận Thời Dược theo bản năng. Vừa rồi sóng lớn như vậy, nhưng anh vẫn đứng vững không nhúc nhích. Thế mà lúc này lại dễ dàng bị cô kéo ngã bởi chút sức lực không đáng là bao một cách dễ dàng.
Anh nương theo lực kéo của cô, trước khi ngã xuống, anh ôm chặt cô xoay người lại, hai người đổi tư thế cho nhau.
Khi ngã xuống, cô không hề cảm thấy đau đớn, mà là rơi vào một vòng tay ấm áp, dựa vào lồng ngực rắn chắc và rộng lớn của anh.
Mạnh Ly xoay người nằm ở bên cạnh anh, dang rộng hai tay, cảm nhận sóng biển đánh vào người.
Những con sóng không mấy dịu dàng liên tục đánh vào người cô, váy cứ bồng bềnh theo nhịp sóng, mái tóc như miếng rong biển bơi trong nước, bên tai còn có tiếng sóng lăn tăn, cô khẽ nheo mắt nhìn bầu trời mênh mông.
"Hoàng hôn, kết thúc rồi." Hơi thở của cô có chút dồn dập, gần như không thể nghe thấy giọng nói giữa tiếng nước rì rào: "Hôm nay cũng sắp kết thúc rồi..."
Nói xong, cô từ từ nhắm mắt lại.
Từng đợt sóng hỗn loạn tràn đến, hoàn toàn ập vào cơ thể hai người, trong nháy mắt hít thở không thông.
"Thủy triều đang lên."
Giọng nói của anh vang lên bên tai cô, bị tiếng sóng vỗ ngăn cách, tưởng chừng rất xa nhưng đồng thời cũng rất gần, có chút mơ hồ, không chân thực.
Mạnh Ly mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Người đàn ông đang nằm bên cạnh thật sự quá đỗi đẹp mắt, dù nhìn ở góc độ nào cũng có thể tránh được góc chết. Đặc biệt là những đường cong cơ bắp bên dưới bộ quần áo ướt sũng của anh, giọt nước đọng lại trên yết hầu cùng xương quai xanh.
Đôi mắt hoa đào quả thực là một tồn tại tràn ngập dụ dỗ và quyến rũ. Cái cách anh nhìn cô, cùng với mỗi cái chớp mắt, so với thủy triều càng khiến cô muốn tước vũ khí đầu hàng.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy anh đột nhiên chống nửa người ngồi dậy, tay kia giữ cằm cô, nhanh chóng đến gần.
"Nhắm mắt."
Sóng biển vẫn dữ dội như bao lần, trước khi nước biển trườn tới anh đã hôn xuống môi cô.
Hóa thành dưỡng khí của cô.
Trong nháy mắt này, Mạnh Ly siết chặt ngón tay, nắm lấy quần áo của anh, tựa như bèo dạt lênh đênh bắt được cọng rơm cứu mạng, trao hết sự tín nhiệm cùng hy vọng.
Nụ hôn đầu tiên của cô.
Đó là vị mặn của nước biển, là nhiệt độ thuộc về anh trên đầu ngón tay cô, là hơi thở thuộc về anh còn đọng lại giữa môi và lưỡi.
Sóng cuối cùng cũng dịu đi, cơn nghẹt thở ngắn hạn biến mất, cô hơi quay đầu, há miệng thở hổn hển.
Mà môi anh vẫn lưu luyến rơi xuống một bên cổ cô, liếm đi nước biển mặn chát trên da thịt. Khi chuyển đến bên tai, cô nghe được giọng nói khàn đục của anh: "Chúng ta sẽ không có kết thúc."
Hoàng hôn kết thúc.
Chúng ta thì không.
Trái tim lại một lần nữa bị đánh mạnh vào. Mạnh hơn cả cơn sóng vừa rồi.
Mạnh Ly hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên ngực anh, dùng sức ấn anh xuống. Anh không phản kháng mà ngoan ngoãn nghe theo, để cô chuyển từ bị động sang chủ động.
Cơ thể anh bị cô đè xuống nước, bắn ra những bọt nước nhỏ hòa với âm thanh lách tách.
Mạnh Ly học theo động tác của anh, dùng tay giữ lấy cằm anh, hơi nâng lên rồi từ từ cúi đầu lại gần. Người vừa rồi còn ngoan ngoãn nghe lời dường như bất mãn với việc cô đến quá chậm, quá lãng phí thời gian.
Anh đưa tay ôm lấy gáy cô ấn xuống, còn mình thuận thế ngẩng đầu lên, cuối cùng hôn lên đôi môi mà anh ngày nhớ đêm mong.
Giống như chiến trường không có khói thuốc súng, chỉ còn lại ý loạn tình mê.
Ngặt nỗi ông trời không quá tốt. Tính tình thất thường, nói mưa là mưa.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống, mặt biển càng thêm gợn sóng như muốn nuốt chửng tia sáng cuối cùng.
Người trên bãi biển tản mác như chim muông.
Cơn mưa dường như còn lạnh hơn cả nước biển, Mạnh Ly hốt hoảng kêu lên một tiếng, nụ hôn đành phải gián đoạn. Cận Thời Dược vội vàng kéo cô đứng dậy rời đi.
Anh còn không quên nhắc cô lấy đôi giày vải.
Lúc này Mạnh Ly chợt nhớ tới: "Bia! Chưa lấy bia!"
Dứt lời, cô vừa định xoay người thì Cận Thời Dược đã nắm lấy cổ tay cô, ra hiệu cô bảo đợi ở đây. Sau đó anh sải bước nhặt chỗ bia còn sót lại trên bãi biển.
Ngoài ra, còn có vài nhánh hoa nhài đã bị nước biển dập nát trong túi nhựa.
Cận Thời Dược cầm theo túi nhựa quay lại, rất tự nhiên nắm lấy tay cô. Nhưng anh không kéo cô chạy mà là cầm tay cô đặt lên vai mình, sau đó cúi người, vòng tay qua eo cô, bế cô lên.
Mạnh Ly giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
"Cẩn thận giẫm phải vỏ sò."
Đôi chân anh vừa thon vừa dài, mặc dù bế cô nhưng di chuyển vẫn rất dễ dàng.
Rõ ràng là đang trêu chọc trái tim thiếu nữ, nhưng lại rất bình tĩnh và điềm nhiên, như thể đang nói về điều gì đó không quan trọng.
Mạnh Ly chợt nhớ tới anh đã giúp cô nhặt giày từ biển lên, lúc đó anh nói: Dù sao cũng không thể để cô đi chân trần về được.
Anh thật sự là nói được làm được.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên, cô được một người đàn ông bế kiểu công chúa.
Đây cũng là lần đầu tiên có người quan tâm đến cô trong từng chi tiết nhỏ nhặt.
Nói đến cũng thật thần kỳ. Thế mà cô lại ở bên một người khác giới lâu như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, cô có rất ít bạn bè chứ đừng nói đến bạn khác giới, cô cũng hiếm khi tiếp xúc với người khác giới.
Ngay cả với ba mình, cô cũng rất ít khi ở chung một chỗ, chỉ có câu nệ và xa cách.
Trong 26 năm cuộc đời của cô, ngoại trừ lần trải nghiệm thời niên thiếu khiến mỗi lần nghĩ đến cô đều cảm thấy buồn nôn, thì khi ở bên anh, mặc dù chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại diễn ra một cách dễ chịu hài hòa, không có bất kỳ sự bất mãn hay sợ hãi nào.
Cảm giác quen thuộc với anh dường như đã tăng hơn một chút.
Trước đây, bọn họ thật sự không quen biết nhau sao?
Ngay lúc cô đang thất thần, Cận Thời Dược đã nhanh chóng bế cô chạy đến chỗ trú mưa.
Dưới mái hiên trước cửa một nhà hàng, nhà hàng đã đóng cửa.
Mưa tuôn xối xả, dòng người xung quanh trở nên thưa thớt. Trong cơn mưa âm u tầm tã, chỉ có đèn đường không sợ gió mưa mà thấp sáng.
Đứng dưới mái hiên, Mạnh Ly rất tự giác nhảy khỏi vòng tay anh.
Giày bị ướt, mang vào không thoải mái nên cô dứt khoát đi chân trần.
Toàn thân cô ướt sũng, váy dính chặt vào người, nước không ngừng nhỏ ra từ tóc.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi trên bãi biển, nỗi xấu hổ tan biến bấy lâu cuối cùng đã quay trở lại. Giống như một giấc mơ, thật không thể tin được người vừa rồi hôn anh điên cuồng lại là cô.
Cô cảm thấy, sau khi ngâm mình trong nước biển và dầm mưa thì cũng tỉnh táo được phần nào.
Cô ngượng đến mức không dám nhìn anh, chỉ cho anh một bóng lưng cùng mái tóc rối ướt nhẹp của mình.
Bầu không khí im lặng trong vài phút.
Lúc này Mạnh Ly mới cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì nó quá là yên tĩnh. Sao anh không nói lời nào? Chẳng nhẽ anh cũng cảm thấy xấu hổ khi cơn nhiệt tình qua đi?
Mạnh Ly không khỏi suy nghĩ lung tung.
Cho đến khi cô thật sự không nhịn được nữa mà xoay người lại.
Mạnh Ly vừa ngây ngốc vừa ngạc nhiên, nhìn dáo dác bốn phía.
Người đâu?
Biến mất trong không khí?
Không phải chứ đại ca, muốn rời đi cũng phải nói một tiếng chứ?
Ngay lúc Mạnh Ly không ngừng phàn nàn trong lòng, Cận Thời Dược đi ra từ một góc ngoặt phía trước.
Một tay anh cầm ô lớn màu đen, tay còn lại cầm chiếc túi nhựa và một ly đồ uống.
Cận Thời Dược nhanh chóng đến chỗ cô giải thích: "Tôi đến cửa hàng tiện lợi phía trước để mua một số thứ."
"À." Mạnh Ly không phản ứng kịp.
"Em có lạnh không?" Anh hỏi.
Mạnh Ly lắc đầu.
Cho dù trả lời như vậy, nhưng anh vẫn đặt cái ô màu đen sang một bên, sau đó đưa ly đồ uống trên tay cho cô, Mạnh Ly ngơ ngác nhận lấy.
Là đồ uống nóng.
Cô nhấp một ngụm, là cà phê nóng.
Cận Thời Dược nói: "Uống vào sẽ ấm hơn."
Ngay sau đó, anh lấy đồ trong túi nhựa ra.
Mạnh Ly phát hiện đó là hai cái khăn tắm.
Anh mở ra, cầm một cái quàng qua vai cô, cái còn lại nhẹ nhàng lau mái tóc vẫn đang nhỏ nước của cô.
Mạnh Ly có chút choáng ngợp trước sự thân mật đột ngột này.
Trong tiềm thức muốn lùi lại, nào biết hình như anh có năng lực đoán trước tương lai, đi trước cô một bước, đặt tay lên lưng cô, kéo cô về phía mình. Cô bị bất ngờ nên nhào thẳng vào lòng anh, nghe thấy anh nói: "Yên nào, sẽ xong ngay thôi."
Giọng điệu này giống như đang dỗ dành một đứa bé không nghe lời.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô nâng mí mắt. Yết hầu gợi cảm của anh đã ở gần trong gang tấc, nó chuyển động theo tiếng nói chuyện của anh, lăn lên lộn xuống, từng giọt nước trên da anh cũng thi nhau chảy xuống.
Mạnh Ly vô thức nuốt nước bọt, buộc mình phải quay mặt đi.
"Anh cũng lau cho mình đi."
Nói xong, cô định cởi khăn tắm quàng trên vai ra.
Nhưng trong giây tiếp theo, lòng bàn tay nóng rực của anh đã ghìm chặt tay cô, ngăn chặn hành vi của cô.
"Tôi là đàn ông, dầm mưa một chút không chết được." Cận Thời Dược quấn chặt khăn tắm trên vai cô, rõ ràng anh cũng bị ướt nhưng không chút nào để ý. Anh cong môi, giọng điệu nói chuyện không cho phép từ chối: "Em khoác kỹ vào, không cần lo cho tôi."
"... Cảm ơn."
Mạnh Ly vốn tưởng rằng lau tóc xong là hết chuyện, nhưng không ngờ, kế tiếp anh lại lấy ra một đôi dép lê trong túi nhựa.
Màu trắng, trên đó có một bông hoa nhỏ màu xanh nhạt. Khá dễ thương.
Anh ngồi xổm một chân ở trước mặt cô, cầm một chiếc dép, "Em nhấc chân."
"..."
Anh cứ như vậy ngồi xổm trước mặt cô, quỳ một gối.
Với một thái độ gần như thành kính.
Khi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào cũng ướt át, tình cảm trong mắt như mực đặc không thể tan đi.
Mạnh Ly vốn không chịu nổi ánh mắt của anh chứ đừng nói đến hành động quỳ gối này.
Cô luống cuống tay chân, nội tâm hoảng loạn.
Không biết anh có thường đối xử với mọi người như vậy không, nhưng đúng là chưa từng có ai đối xử như vậy với cô. Lồng ngực như bị thứ gì đó đốt cháy, không biết phải làm sao.
Cô gần như từ chối theo bản năng, chân không ngừng co lại, căng thẳng đến mức không thể nói rõ ràng: "Đừng... đừng... Tôi... Tôi tự làm..."
Cô thật sự không thể tự nhiên và bình tĩnh như anh được.
Cận Thời Dược thấy cô giữ khoảng cách, lần này không tiếp tục kiên trì nữa.
"Được, vậy em tự làm nhé." Anh đặt đôi dép lê trước mặt cô rồi đứng dậy.
Mạnh Ly vội vàng mang dép vào.
Đế mềm, rất thoải mái.
Nhưng cô vẫn cảm thấy bối rối như cũ.
Cầm cốc cà phê nóng trên tay, cô uống vài ngụm lớn, uống cạn như uống nước lọc.
Bị áp lực.
Cái lạnh trong cơ thể dần dần tiêu tan.
Cận Thời Dược cầm điện thoại lên xem rồi nói: "Khoảng năm phút nữa xe sẽ đến."
"À ừ." Mạnh Ly gật đầu, "Được."
Cô không vội chút nào, còn anh thì có vẻ vội, liên tục kiểm tra điện thoại và tình trạng xe taxi.
Anh không khỏi khó chịu, nếu sớm biết trời sẽ mưa thì hôm nay anh đã tự mình lái xe ra ngoài.
Anh nghiêng đầu nhìn Mạnh Ly, phát hiện sắc mặt của cô có chút tái nhợt.
Chắc là bị cảm lạnh rồi.
Điều này khiến anh càng thêm bực bội.
Trong lúc anh nhìn cô, cô cũng liếc nhìn anh, chỗ anh đang đứng đầy vết nước.
Ngón tay anh liên tục gõ nhẹ vào mép điện thoại, vẻ mặt có chút nôn nóng.
Màn đêm càng buông xuống, mưa càng to hơn.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Los Angeles rất lớn, gió thổi từng cơn khiến trời lạnh thấu.
Mạnh Ly cho rằng anh bị lạnh. Có lẽ là vì thể diện nên ngại nói ra.
Cô ngẫm nghĩ vài giây.
Hôn cũng hôn rồi, bây giờ rối rắm về việc uống chung một ly cà phê có phải quá chảnh rồi không?
Sau đó, cô đưa ly cà phê trên tay ra, "Anh có muốn... Uống một chút không?"
Cận Thời Dược trầm ngâm, sau đó nhướng mày hỏi: "Em có để ý không?"
Anh là một người rất lịch sự và quý ông.
Luôn treo mấy chữ "Có thể chứ?" và "Có để ý không?" ở trên môi.
Mạnh Ly không nói chuyện, trực tiếp nhét ly cà phê vào tay anh.
Sự bá đạo đột ngột này khiến Cận Thời Dược cảm thấy buồn cười.
Anh cầm cốc cà phê lên, nhìn thấy trên miệng cốc có một vết son môi không rõ ràng.
Tâm tư rục rịch.
Môi anh chạm vào vị trí dấu son môi đó, nhấp một ngụm cà phê.
Anh đưa lại cốc cà phê cho cô, Mạnh Ly nhận lấy.
Môi cô vừa chạm vào mép cốc đã nghe anh nói đầy ẩn ý: "Thật ra tôi không thích cà phê cho lắm, nhưng bây giờ..."
Anh mím môi, vị đắng của cà phê từ đầu lưỡi lan đến khắp khoang miệng. Lại giống như nếm được thứ gì đó khác.
Vẫn chưa đã thèm.
Anh chậm rãi bổ sung: "Tôi cảm thấy, mùi vị không tồi."
Ý trong lời ngoài đều trêu chọc một cách rõ ràng.
Hai chữ "mùi vị" này, còn ám chỉ một thứ khác, là động cơ thầm kín không phải do rượu.
Mạnh Ly suýt chút nữa bị sặc.
Âm thầm chửi thề, người này đúng là một kẻ hư hỏng không đứng đắn.
Bầu không khí dần trở nên tinh tế hơn.
Mạnh Ly đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, càng uống cà phê càng khát.
Dù sao cũng phải làm gì đó để chuyển sự chú ý.
Cô mở túi ra, bên trong túi đọng một ít nước, nhưng cũng may đồ vật vẫn còn nguyên vẹn. Cô lấy ra một bao thuốc lá nữ với một chiếc bật lửa.
Cố ý bắt chước giọng điệu của anh, hỏi: "Có để ý không?"
Cận Thời Dược mỉm cười nhún vai, ánh mắt ý bảo: Tùy em.
Sắc mặt anh tự nhiên, đối với việc cô hút thuốc lá cũng không hề kinh ngạc.
Mạnh Ly cầm bật lửa, đang định châm điếu thuốc thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, huơ huơ hộp thuốc lá về phía anh: "Dùng không?"
Cận Thời Dược lắc đầu: "Tôi không dùng cái này."
"..."
Những lời này nằm ngoài dự đoán của Mạnh Ly, cô ngạc nhiên nhìn anh.
Kiểu người như anh vừa nhìn đã biết thấy cái gì chơi cái đó, thế mà lại không hút thuốc?
Cận Thời Dược hiển nhiên hiểu được ẩn ý trong mắt cô, không khỏi bật cười: "Bất ngờ như vậy à?"
"Quả thật có một chút." Mạnh Ly ăn ngay nói thật.
Cận Thời Dược nhướng mày, hỏi: "Em thích đàn ông hút thuốc?"
Mạnh Ly vốn định trả lời "Không", nhưng không biết vì sao lại nảy sinh cảm giác muốn trêu đùa, cố ý nháy mắt, nói như thật: "Không hẳn... Chỉ là, đàn ông không hút thuốc... Giống như thiếu đi chút nam tính vậy?"
Vừa nói, cô vừa ngậm điếu thuốc vào miệng như khiêu khích.
Cận Thời Dược chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.
Bắt gặp vẻ mặt này của anh, cô gần như bật cười thành tiếng.
Thật sự rất khó nhịn cười.
Một lúc sau, cô định nói với anh rằng mình chỉ nói đùa thì anh đột nhiên tiến lại gần cô. Cụp mắt nhìn cô.
Mạnh Ly khó hiểu.
Một giây tiếp theo, anh đưa tay ra, ngón tay thon dài lạnh lẽo kẹp điếu thuốc rồi lấy ra khỏi môi cô. Anh xoay cổ tay, điếu thuốc bị ngậm vào miệng.
Vừa khéo đó cũng chính là nơi cô đã ngậm.
Anh hơi khom người, giữ ánh mắt ngang tầm với cô, nhướng mày, cằm chỉ vào chiếc bật lửa trên tay cô.
Thốt ra hai chữ: "Châm lửa."