Có lẽ, mọi cảm giác rung động đều bắt đầu từ sự tò mò.
Lần thứ hai gặp nhau là ở khuôn viên trường THPT Số 6.
Ngày đó, Diệp Phàm chủ động hẹn anh đánh bóng rổ, nói là tổ chức một trận so tài với đàn em khối 11.
Nguyên nhân là vì trong một lần nghỉ giải lao giữa hiệp, Diệp Phàm đã xảy ra xung đột với một đàn em khối dưới nào đó. Đàn em kia không phục, tuổi trẻ hiếu thắng lại phách lối không coi ai ra gì, nên đề nghị muốn được so tài. Diệp Phàm đương nhiên đón nhận sự khiêu chiến này, cả hai thương lượng quy tắc, cuối cùng nhất trí quyết định có thể tự chiêu mộ thành viên đội bóng rổ của mình. Người thua cuộc sẽ chấp nhận hình phạt từ người chiến thắng vô điều kiện.
Hôm ấy, Cận Thời Dược vừa mới học xong môn cưỡi ngựa, đang cởi trang phục cưỡi ngựa trong phòng thay đồ thì điện thoại trong tủ reo lên, thông tin hiển thị là Diệp Phàm gọi đến.
Mà trước đó, Diệp Phàm còn gửi cả chục tin nhắn thoại.
Cận Thời Dược vừa nghe máy, Diệp Phàm đã lập tức ai oán chất vấn hỏi tại sao không trả lời tin nhắn của cậu ta. Kế tiếp là bắt đầu hùng hổ sôi máu miêu tả toàn bộ sự việc, nói muốn dạy cho tên nhóc miệng còn hôi sữa kia một bài học. Để em nó biết xã hội hiểm ác cỡ nào, biết phiên bản người thật của Hanamichi Sakuragi trông ra sao.
Cận Thời Dược mím môi dưới, vẻ mặt bình tĩnh: "Vậy mày cố lên."
"Không có mày tái sinh Rukawa Kaede, tao có là Hanamichi Sakuragi cũng như không! Như vậy sao còn được gọi là Slam Dunk* chứ?" Căn bệnh "ấu trĩ hoang tưởng" của Diệp Phàm lại tái phát, giọng điệu cực kỳ phấn khích, "Chỉ cần mày đến, hai anh em chúng ta sẽ hạ gục toàn bộ đối thủ chỉ trong nháy mắt! Bắt thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia quỳ xuống đất gọi ba!"
*Slam Dunk (SLAM DUNKスラムダンク Suramu Danku?) là bộ manga thể thao dài 31 tập được sáng tác bởi tác giả Inoue Takehiko nói về đội bóng rổ của trường cấp ba Shōhoku. Hanamichi Sakuragi và Rukawa Kaede là hai nhân vật trong truyện (Cre: Wikipedia)
Thời gian hẹn là Thứ Bảy, ngoại trừ khối 11 và 12, các em khối 10 đều đã được nghỉ. Nói một cách tương đối, nếu hoạt động vào thời gian nghỉ thì ảnh hưởng kèm theo sẽ nhỏ hơn, giáo viên cũng sẽ không can thiệp (?).
Nhưng Diệp Phàm biết, cuối tuần Cận Thời Dược căn bản không có thời gian rảnh. Nếu không phải tham dự tiệc này tiệc kia với ba mẹ thì cũng là tham gia các khóa học khác nhau.
Cái gọi là "tinh anh" không nhất thiết phải xuất thân từ gia đình danh giá mà là được nuôi dưỡng dưới sự nỗ lực và tôi luyện mới có được. Người càng giỏi thì càng chăm chỉ, Cận Thời Dược chính là một người như vậy.
"Giúp đỡ anh em lần này đi. Thứ Bảy có bận việc gì cũng dời xuống đi, ưu tiên giành chiến thắng trận này đã. Cái này có liên quan đến danh dự của bạn thân mày đấy! Là một chuyện hệ trọng đối với tao! Xong việc tao nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp mày!" Diệp Phàm trịnh trọng năn nỉ.
Thằng bạn thân đã nói như vậy, Cận Thời Dược chỉ có thể đồng ý.
Sáng Thứ Bảy, anh đạp xe đến trường THPT Số 6, đậu xe bên cạnh sân bóng rổ.
Trong sân đã đông nghịt người, đội Diệp Phàm và đội đàn em đang khởi động trên sân. Còn những người khác đều là quần chúng đến xem, lấp đầy toàn bộ sân bóng rổ.
Diệp Phàm thấy Cận Thời Dược lững thững đến muộn, vội vàng chạy về phía anh, bước chân càng thêm tự tin.
Cậu ta khoác vai Cận Thời Dược, nâng cằm chỉ vào đám người vây xem: "Mày nhìn đi! Sức hút của mày mạnh thế đấy! Về cơ bản là mấy em gái khối 11 với 12 đều ở đây, tất cả đều đến vì mày đó! Ngay thời điểm hiện tại thì chúng ta đã giành phần thắng rồi! Mày không thấy thằng nhóc đó kiêu ngạo như thế nào đâu. Nó tưởng mấy em này chạy ra đây gặp nó, thế là nó vừa bắt chuyện vừa sĩ gái chỉnh sửa quần áo, tao nhìn mà mắc cỡ giùm."
Quả nhiên, Cận Thời Dược vừa xuất hiện, trên sân bóng rổ phút chốc nháo nhào như chim vỡ tổ. Các cô gái vui vẻ thì thầm to nhỏ, sôi nổi nhìn về phía anh.
Đối với tình huống trước mắt, Cận Thời Dược đã quen thành thói. Nhưng không biết vì sao, khi nghe Diệp Phàm nói gần như tất cả nữ sinh khối 11 và 12 đều ở đây, anh liền không tự chủ được nhìn sang.
Anh cởi balo trên lưng với áo khoác xuống, trông có vẻ hờ hững nhưng thực ra ánh mắt đang lướt nhanh qua từng cô gái đứng vây xem.
Cho đến khi, anh đối diện một đôi mắt.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cô bạn bên cạnh càng thêm kích động mà kéo tay cô gái, không biết cô bạn đã nói gì, nhưng trong mắt cô gái hiện rõ nụ cười ngượng ngùng tươi tắn. Cô gái vờ xoay người đẩy nhẹ cô bạn bên cạnh, ra hiệu bảo người nọ đừng nói nữa.
Giây sau, cô gái lại quay đầu nhìn về phía này. Nhưng Cận Thời Dược đã dời mắt, bình thản như không mà nói chuyện với Diệp Phàm.
Trận đấu bắt đầu.
Quả đúng như lời Diệp Phàm đã nói, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, có thể dễ dàng áp đảo đối thủ mà không cần tốn nhiều sức.
Cả sân bóng rổ tràn ngập tiếng la hét chói tai của các cô gái.
Kết thúc hiệp một, tỷ số giữa hai đội chênh lệch rất lớn. Trạng thái của đội đàn em gần như suy sụp hơn phân nửa. Diệp Phàm trông thấy đàn em hống hách kia ném mạnh chai nước sau khi uống xong thì cực kỳ thoải mái trong lòng.
Cận Thời Dược đứng nghỉ ở một bên, tay cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt. Diệp Phàm vừa cười vừa xoa bóp vai Cận Thời Dược để anh thả lỏng, "Người anh em, vẫn là mày mạnh. Mày nhìn thằng nhõi kia xem, chẳng phải đang tự rước nhục vào mình hay sao? Há há."
"Tao đi lấy nước cho mày..."
"Em chào anh ạ."
Diệp Phàm còn chưa nói xong, bên cạnh đã truyền đến một giọng nữ uyển chuyển nhẹ nhàng.
Cận Thời Dược và Diệp Phàm đồng thời nhìn sang.
"Em thấy anh không có nước, vừa khéo chỗ em có một chai." Cô gái cong môi, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười rạng rỡ. Khi đối diện ánh mắt của Cận Thời Dược, cô nàng chỉ có nét ngượng ngùng thiếu nữ chứ không lúng túng. Như thể tràn đầy tự tin, nhận thức rõ ưu thế ngoại hình của mình nên không hề sợ hãi hay bối rối. Cô gái nhìn thẳng vào anh, đưa chai nước khoáng trên tay cho anh rồi nói: "Đây ạ."
Cận Thời Dược nhếch môi tượng trưng, lịch sự từ chối: "Không cần, cảm ơn em."
Sau khi bị từ chối, cô gái cũng không cảm thấy mất mặt mà vẫn tự nhiên, rộng lượng nói: "Không sao."
Cận Thời Dược gật đầu, sau đó xoay người đi về phía balo của mình, từ trong balo lấy ra hai chai nước tăng lực, ném một chai cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhận lấy, vội vàng sấn đến gần anh, nhìn bóng lưng rời đi của cô gái.
"Không phải mấy ngày trước mày còn hỏi tên người ta sao? Hôm nay người ta mang nước đến tận cửa thì mày lại từ chối? Quá nhẫn tâm. Quả nhiên, có phải ngày nào cũng ngắm khuôn mặt đẹp trai của mình trong gương nên mày bị miễn nhiễm với sắc đẹp không hả?"
Cận Thời Dược vặn nắp chai, nói một câu không đầu không đuôi: "Không phải em ấy."
Diệp Phàm khó hiểu: "Là sao mày?"
Cận Thời Dược bình thản nói ra một cái tên: "Mạnh Ly."
Đúng ngay lúc này, phía xa có người gọi: "Mạnh Tinh, ở đây!"
Diệp Phàm lập tức trợn mắt há mồm: "Vãi! Cái này mẹ nó giống nhau như đúc! Làm sao mày phân biệt được hay thế? Tao đây chịu."
Cận Thời Dược nhướng mày, gõ nhẹ vào mí mắt và thái dương, cười lạnh nói: "Hai chỗ này của mày... Không được tốt lắm."
"ĐCM!" Diệp Phàm câm nín.
Cận Thời Dược vẫn đang cười, anh mở nắp chai, từ tốn uống nước tăng lực.
Trên thực tế, hai chị em cô đúng là có khuôn mặt giống hệt nhau. Nhưng anh vẫn có thể xác định người đó không phải Mạnh Ly chỉ bằng một cái liếc mắt ở trong đám đông.
Loại trực giác này, thật sự đáng sợ.
Nhưng đáng sợ ở đâu thì anh cũng không rõ.
Thời gian nghỉ giữa hiệp đã kết thúc.
Anh ném bừa chai nước tăng lực bên cạnh balo, xoay người chuẩn bị đi vào sân bóng rổ. Khi ánh mắt di chuyển, chợt khóa chặt một bóng người phía trước từ đằng xa.
Không biết tại sao, rõ ràng chỉ mới gặp nhau một lần nhưng anh đã có thể nhận diện cô một cách chuẩn xác, cho dù đó chỉ là một bóng lưng mơ hồ.
Mạnh Ly không phải là người thích xem náo nhiệt, thậm chí còn không thèm nhìn vào sân bóng rổ, vẫn ở thui thủi một mình như mọi khi.
Cô đút hai tay vào túi áo đồng phục học sinh, quàng một chiếc khăn lớn quanh cổ, che nửa khuôn mặt, cúi đầu bước đi chậm rãi.
"Trận đấu bắt đầu rồi." Diệp Phàm vỗ vỗ vai anh.
Cận Thời Dược hoàn hồn, bước vào sân bóng rổ.
Hiệp hai bắt đầu.
Ấy vậy mà, Cận Thời Dược vẫn không ngừng nhìn ra ngoài sân bóng rổ, trông thấy Mạnh Ly cúi đầu đi ngang qua, thẳng một đường đến phía sau sân.
Anh không khỏi nheo mắt, quả bóng Diệp Phàm chuyền tới lướt qua người anh, rơi vào tay đồng đội đối phương một cách hoàn mỹ.
Diệp Phàm chạy tới: "Mày sao vậy? Trong tình huống này mà còn thất thần được hả?"
Cận Thời Dược rõ ràng là đang phân tâm, không có trạng thái chiến đấu.
Cận Thời Dược nhún vai như không có chuyện gì xảy ra, thay đổi thái độ khiêm tốn thường ngày, giọng điệu trở nên kiêu ngạo ngông cuồng: "Đừng để bọn nó thua quá thê thảm."
Diệp Phàm không có hoài nghi, ngược lại rất đồng ý: "Mày đúng là khéo hiểu lòng người!"
Cận Thời Dược không nói gì.
Bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, lúc này anh mới tập trung tinh thần. Cho đến khi giữa chừng xảy ra sự cố, quả bóng rổ bị ném ra ngoài khu vực phía sau sân, trùng hợp là nơi Mạnh Ly vừa bước vào.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cận Thời Dược xung phong: "Tao đi nhặt."
Sân bóng rổ nằm ngay cạnh sân thể dục, phía sau là dãy cây xanh nối tiếp nhau.
Quả bóng rổ lăn trên mặt đất, theo lý mà nói, Cận Thời Dược cao ráo chân dài, hai ba bước là có thể đuổi kịp. Nhưng anh lại đi chậm rãi, để quả bóng rổ lăn về phía hẻo lánh nhất của khu này.
Trên vách tường được bao phủ bởi vô số dây thường xuân héo úa, khi gió lạnh thổi qua, những chiếc lá khô rơi đầy mặt đất. Khu vực này ánh sáng lay lắt, hoang vắng và u ám. Bình thường sẽ không có ai vào đây.
Và cũng không có camera giám sát.
Anh cất bước đi qua, nhìn thấy Mạnh Ly đang ngồi xổm bên tường, tay cầm điếu thuốc đưa lên môi, sau đó lấy ra một chiếc bật lửa nhựa trong túi áo đồng phục học sinh. Gió thổi không mấy dịu dàng, cô vừa châm lửa vừa dùng tay chặn gió.
Khi ngọn lửa bùng lên, một màu đỏ cam nhàn nhạt phản chiếu trên gương mặt cô gái. Lông mi dài hơi cụp xuống, ngọn lửa không ngừng nhảy múa trong đôi mắt xinh đẹp.
Cô hì hục châm lửa, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, xong xuôi thì cất bật lửa vào.
Cảnh tượng này có chút buồn cười, có một loại cảm giác tách biệt và tương phản không thể giải thích được.
Cô đang ngồi xổm trên mặt đất, cong lưng cuộn tròn thành quả trứng, một tư thế tự bảo vệ bản thân, trông cực kỳ yếu đuối mỏng manh. Khăn quàng cổ bị cô kéo xuống, lộ ra cánh môi đỏ hồng căng mọng. Khuôn mặt đầy đặn nét trẻ con, biểu cảm cùng với đôi mắt cũng sáng ngời và ngây thơ không kém, mang đến cảm giác hiền lành ngoan ngoãn. Dáng vẻ này mà nói trên tay là kẹo que thì đoán chừng cũng có người tin.
Ngay giây tiếp theo, cô rít một hơi thuốc, tay kia kẹp phía dưới, nhẹ nhàng phủi tàn thuốc xuống cống thoát nước rồi thở ra một hơi vô cùng chuyên nghiệp, xem ra đây không phải lần đầu cô hút thuốc.
Cận Thời Dược không quá thích người hút thuốc, trong nhà anh không có ai hút thuốc, anh cũng chưa bao giờ tiếp xúc với thứ đồ này.
Tuy nhiên, nhìn thấy cô hút thuốc khiến anh sinh ra cảm giác hiếu kỳ, còn có chút bất ngờ.
Một ý nghĩ xấu chợt nảy sinh.
Anh lặng lẽ nhặt quả bóng rổ lên, đập xuống nền đất hai lần. Âm thanh của bóng rổ đặc biệt vang dội trong bầu không khí yên tĩnh này, nơi chỉ có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng nước chảy dưới cống.
Quả nhiên giây tiếp theo, cô bị giật mình mà ho sặc sụa, hình như còn thấp giọng chửi thề câu gì đó. Cô nhanh chóng dí đầu thuốc xuống đất rồi ném vào cống thoát nước. Hai tay bụm miệng, không quay đầu lại mà đi thẳng một đường sang lối ra bên kia.
Cô vừa ho khan vừa kéo khăn quàng cổ che kín khuôn mặt, cắm đầu chạy nhanh nhất có thể, hệt như một con thỏ.
Đến cả bản thân Cận Thời Dược cũng không nhận ra, mình đã phì cười thành tiếng.
Mãi đến khi Diệp Phàm đến tìm anh, anh mới cầm quả bóng rổ chậm rãi đi ra ngoài.
"Nhặt bóng thôi mà lâu thế? Tao còn tưởng mày chạy về nhà nhặt cơ." Diệp Phàm phàn nàn.
"Trong đó khó tìm." Cận Thời Dược điềm nhiên đáp.
"Nói chứ... Tao cảm thấy tâm trạng hiện tại của mày rất tốt thì phải?" Diệp Phàm quan sát Cận Thời Dược, phát hiện trạng thái tinh thần của anh khác hẳn vừa rồi. Tuy rằng trên mặt không xuất hiện biểu cảm thừa thãi, nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm tình đang rất tốt.
Cận Thời Dược nhìn theo bóng lưng Mạnh Ly sắp bước ra khỏi sân thể dục, hình như cô đang lấy thứ gì đó từ trong túi áo đồng phục cho vào miệng, chắc là kẹo cao su.
"Bình thường." Cận Thời Dược lại nhếch môi cười, không phủ nhận. Anh vỗ nhẹ vào quả bóng rổ rồi chạy chậm vào sân: "Đi thôi."
Sau đó, sự việc càng ngày càng lạ lùng hơn.
Trước khi nhặt bóng, Cận Thời Dược thất thần lơ đãng; sau khi nhặt bóng, cả người Cận Thời Dược bỗng tràn đầy sinh lực, hệt như được tiêm máu gà. Chơi hăng đến nỗi đội đối phương hoàn toàn lép vế, không có khả năng phản đòn.
Diệp Phàm khó hiểu: "Không phải mày nói đừng để bọn nó thua quá thê thảm hay sao?"
Cận Thời Dược thở hổn hển, vẫn là giọng điệu kiêu ngạo và ngả ngớn kia: "Chơi mà nhường sẽ không thú vị."
Diệp Phàm: "..."
Mày nói cái gì cũng đúng.
*
Lần thứ ba gặp nhau.
Vẫn là ở cửa hàng văn phòng phẩm.
Hôm ấy, trời đột nhiên mưa to nên không thể đi xe đạp. Anh chỉ có thể đợi tài xế đến đón về.
Tuy là chạng vạng, nhưng bầu trời khi đó đã đen kịt một mảnh. Thời điểm xe đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm, anh vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy Mạnh Ly đang đứng trước cửa cửa hàng.
Nhiều ngày trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau, tiềm thức của anh đã tự động coi cô là người qua đường xa lạ, không cố ý nghĩ xem họ có còn gặp lại nhau hay không. Nhưng điều kỳ lạ là mỗi lần đi ngang qua cửa hàng này, anh lại không khỏi ngoái đầu nhìn thêm vài lần.
Rồi giờ đây khi nhìn thấy cô lần nữa, anh gần như vô thức ra lệnh cho tài xế dừng xe.
Nhưng lúc đó, cô không còn vẻ thờ ơ và điềm tĩnh như lần đầu họ gặp nhau.
Cô bị một người phụ nữ tát mắng điên cuồng, người phụ nữ này chỉ muốn đánh chết cô thôi, liên tục ấn vào gáy cô trước mặt chủ cửa hàng, buộc cô phải cúi gập người xuống, hùng hổ mắng nhiếc: "Mạnh Ly à Mạnh Ly, sao mày có thể không biết xấu hổ như vậy hả! Loại chuyện ăn cắp ăn trộm mà mày cũng làm ra được!"
Tóc tai cô bù xù, mặt sưng tấy đỏ ửng, nhưng cô vẫn bướng bỉnh không chịu quỳ gối hay nói một lời thỏa hiệp.
Ông chủ thấy thế cũng không ép buộc: "Thôi khỏi, nếu con bà thích thì coi như tôi tặng nó đi, bà đừng đánh nó nữa..."
"Cháu đã bảo là không phải cháu lấy!"
Cuối cùng cô cũng lên tiếng, rõ ràng đang trong tình thế chật vật nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ đến vậy, không ngạo mạn cũng không siểm nịnh.
Người phụ nữ tức giận tát mạnh vào gò má cô: "Mày còn dám cãi bướng hả con ranh này! Dòng thứ mất nết!"
Cuối cùng, người phụ nữ lấy ra vài tờ tiền lẻ trong ví ném cho ông chủ. Trước khi rời đi, ngón tay bà ta dí mạnh vào thái dương của cô, cô theo quán tính lùi lại, đứng lặng dưới màn mưa tầm tã.
Người phụ nữ cầm ô rời đi, đi được một đoạn thì phát hiện Mạnh Ly không đi theo nên quay đầu lại nói: "Mày có bản lĩnh thì đứng ở đó cả đời luôn đi!"
Cô thực sự đứng dưới mưa, không hề nhúc nhích. Sống lưng thẳng tắp, ngay cả đầu cũng không cúi xuống dù chỉ một chút.
Cận Thời Dược chợt nhớ tới cái hôm cô thử bút ở khu đồ dùng học tập, cũng là một dáng đứng này, nhưng giờ đây nó càng quật cường và cố chấp hơn, như thể điều này có thể chứng minh sự trong sạch của cô.
Chủ cửa hàng văn phòng phẩm thuyết phục cô nên về nhà, đừng đứng dưới mưa nữa.
Cô vẫn trả lời như cũ: Không phải cháu trộm.
Cô đã xanh xao đến mức ấy rồi, sắc mặt nhợt nhạt không còn giọt máu. Dù rằng khổ sở đến cực điểm nhưng vẫn giữ vững tôn nghiêm của mình.
Cận Thời Dược không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, bề ngoài anh trông khiêm tốn và nhã nhặn, nhưng thực ra cũng không có nhiều lòng tốt như vậy. Ấy mà lúc đó chẳng hiểu thế nào, Cận Thời Dược bước xuống xe như bị ai sai khiến. Anh cầm ô đi tới, che trên đỉnh đầu cô, nói với chủ cửa hàng rằng:
"Cháu làm chứng."
"Không phải em ấy."
Có thể trong đó là sự thiên vị và lòng trắc ẩn, nhưng tuyệt đối không phải bao che. Một sự tin tưởng không rõ nguyên do, đến mức không đành lòng.
Bởi vì, anh dường như nhìn thấy lòng tự trọng của cô đang dần vỡ tan thành từng mảnh, nên ngay lập tức muốn gửi đến cô một chút lòng tốt. Đưa cho cô một chiếc ô, tựa như một cái giá đỡ nâng lên lòng tự trọng sắp nát tan này.
Nhưng sự thật chứng minh, nó không chỉ dừng lại ở việc cho đi một ít lòng tốt.
Cô ngất xỉu dưới mưa, phản ứng đầu tiên của anh là bế cô lên xe, người cô ướt sũng lạnh ngắt.
Cô rất nhẹ, cảm giác như chỉ có da bọc xương. Cơ thể nhỏ bé co rúm nép trong ngực anh, hơi thở dồn dập nặng nề.
Khi ngồi vào xe, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, khó khăn nâng mí mắt nhìn anh.
Hình như, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn anh.
Cuối cùng cô cũng bước ra khỏi lãnh thổ an toàn, bằng lòng chú ý đến thế giới bên ngoài.
Cô yếu ớt quan sát anh, mở miệng muốn nói gì đó, mà anh không nghe rõ nên cúi đầu đến gần cô.
Đồng thời, cô cũng nâng cằm lên.
Đôi môi ẩm ướt nóng hổi của cô bất ngờ lướt qua trái cổ của anh, cái chạm tuy ngắn ngủi nhưng lại giống như bị điện giật. Cơ thể anh cứng đờ, nhịp tim đập thình thịch liên hồi.
Cô đang mê man, hiển nhiên không cảm nhận được sự tiếp xúc gần gũi bất ngờ này. Cô thì thào, âm thanh nhỏ đến mức tưởng chừng muỗi kêu: "Cảm ơn anh... Đã tin em."
Cô ngất lịm đi.
Sau đó, anh đưa cô đến bệnh viện. Bởi vì đang trong kỳ kinh nguyệt, cộng thêm bị nhiễm lạnh do dầm mưa nên dẫn đến tình trạng suy nhược cấp.
Cô được truyền dịch tại phòng điều trị khẩn cấp.
Cận Thời Dược không rời đi.
Sắc trời tối đen, cơn mưa ngoài kia cũng đã tạnh. Nhưng không có ai đi tìm cô, điện thoại của cô vẫn im lìm đến lạ. Cận Thời Dược túc trực bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm vào chất lỏng sắp cạn.
Trái lại, điện thoại của anh chợt đổ chuông.
Là Tưởng Chiêu Anh gọi đến, anh sợ làm phiền cô nghỉ ngơi nên đi ra khỏi phòng bệnh, trước khi rời đi cũng không quên nhắc nhở y tá giúp Mạnh Ly rút kim truyền dịch, sau đó tìm một nơi yên tĩnh để trả lời cuộc gọi.
Nhưng khi nghe điện thoại xong, trở vào phòng bệnh đã không thấy bóng dáng cô đâu. Anh chạy đi tìm y tá, y tá nhìn thấy anh liền đưa cho anh một tờ giấy nhắn: "Lúc chị rút kim truyền dịch thì em ấy đã tỉnh dậy rồi. Chị còn tưởng em về luôn cơ. Cô bé có để lại lời nhắn cho em này, bảo nếu em quay lại thì gọi vào số này cho em ấy, nói xong liền rời đi."
Nội dung trên tờ giấy nhớ là:
Cảm ơn anh đã tin em. Em sẽ trả lại tiền thuốc men cho anh. Số điện thoại của em là 1xxxxxxxx. Nếu anh nhìn thấy tờ giấy này, mong anh liên lạc với em nhé.
Người viết ký tên: Mạnh Ly.
Anh nhớ lúc ấy mình đã lập tức đuổi theo ra ngoài, nhưng không tìm thấy bóng dáng nhỏ bé đó nữa.
Anh quả thật đã bấm số điện thoại của cô.
Khoảnh khắc nhấn nút gọi, thế mà anh lại căng thẳng một cách khó hiểu.
Bởi vì anh nghĩ, nên nói gì trong lời mở đầu để không tạo cảm giác đường đột.
Phải giới thiệu bản thân thế nào để gây ấn tượng sâu sắc với cô?
Dù sao, anh đã từng đi ngang qua cô rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ để mắt đến anh dù chỉ một lần. Tên anh từng xuất hiện trước mặt cô vô số lần từ miệng người khác, nhưng cô vẫn chẳng mảy may quan tâm.
Thế rồi, giọng nữ máy móc lạnh lùng đã giết chết mọi lo lắng trong anh.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Anh tin cô sẽ không cho mình dãy số giả, bằng không cô đã không để lại một mảnh giấy nhắn dư thừa.
Nhưng anh không gọi được, chỉ đành rời khỏi bệnh viện.
Ngồi trong xe, anh thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ suốt đoạn đường.
Đến khi đèn đỏ, các phương tiện trên đường lần lượt dừng lại.
Tình cờ một chiếc xe buýt đậu bên cạnh, anh lơ đễnh ngước mắt lên, trông thấy Mạnh Ly đang ngồi bên cửa sổ xe buýt.
Đầu tóc rối bù, mặc bộ quần áo đã được y tá hong khô. Thế nhưng cô vẫn cuộn tròn, hai tay ôm chặt như người bị rét. Nếu để ý kỹ, thậm chí có thể thấy cô đang run rẩy.
Cô tựa đầu vào cửa sổ xe, đôi mắt dại ra không tiêu cự, không biết đang nhìn vào đâu. Sắc mặt gần như trắng bệch.
Cô không khóc, chỉ ngồi ngẩn người như thế.
Nhốt mình trong thế giới tĩnh mịch thuộc về cô.
Cận Thời Dược lại cầm điện thoại bấm số của cô.
Lần này, không phải là không nối máy được mà là nhắc nhở thuê bao đã tắt máy.
Anh hạ kính xe xuống, cơn gió lạnh căm thổi vào mặt, tiếng xe cộ ngoài kia ù vào ốc tai. Anh mấp máy môi, tên cô xoay vòng trong cổ họng không sao thốt ra được.
Cảm giác căng thẳng chết tiệt đó lại ập đến lần nữa.
Cơ hội có lẽ chỉ dành cho người có sự chuẩn bị, nếu không biết nắm bắt thì sẽ vụt mất. Ngay lúc anh chần chừ thì đèn đỏ đã qua, xe buýt nhanh chóng lao về phía trước. Ánh đèn neon sặc sỡ lóe lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Nếu phải trả lời điều gì khiến Cận Thời Dược hối hận nhất trong cuộc đời thì đó là không gọi tên cô vào ngày mưa hôm ấy.
Có lẽ, mọi chuyện sẽ khác.
*
Lần thứ tư gặp mặt, vẫn là ở trường THPT Số 6.
Đã gần nửa tháng trôi qua kể từ lần gặp cuối ở bệnh viện, anh vẫn chưa gặp cô thêm lần nào nữa. Dù luôn chạy đến trường phổ thông Số 6 chơi bóng rổ nhưng anh vẫn không nhìn thấy cô.
Điện thoại của cô luôn tắt.
Đến gần cuối học kỳ, trường THPT Số 6 tổ chức một cuộc thi âm nhạc.
Diệp Phàm là học sinh cuối cấp, mặc dù học tập căng thẳng nhưng nhà trường vẫn còn khá nhân tính, hiểu được phải kết hợp giữa học tập và vui chơi nên cho phép học sinh cuối cấp tham gia cuộc thi như lẽ thường. Chỉ có điều tiết mục sẽ ít hơn.
Diệp Phàm mời Cận Thời Dược đến trường xem thi đấu.
Cậu ta còn nói: "Cái em tên Mạnh Tinh ấy, mày còn nhớ chứ hả, em ấy sẽ chơi piano. Mày có muốn đến xem không? Nhà trường vừa đưa ra danh sách các tiết mục, đám đực rựa trong trường biết Mạnh Tinh sẽ biểu diễn đàn piano thì nhao nhao hết cả lên! Tao quả thật muốn xem liệu có khoa trương như bọn nó tung hô không."
Cận Thời Dược hiển nhiên không mấy hứng thú với việc Mạnh Tinh chơi piano, anh không trả lời mà chỉ hỏi: "Cả trường mày đều sẽ đến xem à?"
Diệp Phàm nói: "Đúng vậy, năm nay hiệu trưởng làm một chuyện rất nhân văn, cho cuối cấp bọn tao tham gia. Dành riêng hẳn một ngày tổ chức cuộc thi."
Cận Thời Dược đáp: "Tao đi."
Vào ngày thi đấu, Diệp Phàm đã giành một vé cho Cận Thời Dược. Hôm đó, anh thậm chí còn không đến trường xin nghỉ mà đi thẳng sang trường THPT Số 6.
Khán phòng rộng lớn chật kín người.
Diệp Phàm đi ra ngoài đón Cận Thời Dược. Từ cửa sau đi vào, anh nhanh chóng quét mắt một vòng, chỉ bừa vào một khu ghế, thăm dò hỏi: "Khối 12 bọn mày ngồi ở đó hả?"
Diệp Phàm lắc đầu, chỉ vào một khu ghế khác, giới thiệu: "Này là khối 10, kia là khối 11, còn đây là khối 12."
Cận Thời Dược "À" một tiếng, nhưng ánh mắt lại rơi vào khu ghế của học sinh khối 11, như đang tìm kiếm gì đó.
Nhìn quanh mấy lần vẫn không thấy Mạnh Ly.
Anh đi theo Diệp Phàm tới vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Cuộc thi bắt đầu.
Thành thật mà nói, Cận Thời Dược hoàn toàn không có hứng thú với những cuộc thi hay tiết mục như thế này, thậm chí nội tâm còn có cảm giác sốt ruột, anh cũng không biết mình đang khó chịu điều gì. Nhất là khi nghe thấy âm thanh guitar chói tai trên sân khấu, đáy lòng càng lúc càng nóng nảy.
Không hiểu bản thân ngồi ở đây có ý nghĩa gì nữa.
Điện thoại không ngừng rung lên, anh lấy ra nhìn, muốn nói với Diệp Phàm rằng mình sẽ rời đi trước.
Thế nhưng, một bóng hình màu trắng xuất hiện qua khóe mắt của anh, ngay sau đó là một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên trong khán phòng.
"Xin chào thầy cô và các bạn, em tên là Mạnh Tinh học lớp 11A2. Hôm nay em xin gửi đến mọi người một bản nhạc piano có tên là "Fur Elise"."
Thời điểm Cận Thời Dược nghe thấy giọng nói này, anh gần như theo phản xạ mà quay đầu nhìn lên sân khấu.
Những lời này vừa nói ra, khán phòng vốn đang yên tĩnh, học sinh các khối đang mơ màng sắp ngủ bỗng trở nên phấn chấn kích động hơn bao giờ hết. Trong đó có nhiều nam sinh huýt sáo, cổ vũ và vỗ tay.
Người trên sân khấu mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc bồng bềnh vén ra sau tai, để lộ cần cổ và xương quai xanh trắng trẻo thanh mảnh, một vẻ đẹp đến nao lòng. Dù rằng đang mỉm cười nhưng sao trong mắt không có lấy một tia sáng, giống như con rối gỗ tinh xảo, nhấc váy ngồi xuống trước đàn piano một cách máy móc.
Khoảnh khắc những ngón tay mảnh khảnh chạm vào phím đàn, cô cong môi, nở nụ cười không dễ phát hiện.
Ánh đèn sân khấu rắc lên người cô, mỗi một biểu cảm đều được phóng đại. Nhưng không hiểu sao, Cận Thời Dược cảm thấy nụ cười của cô không tràn ra khóe mắt, mà là nét bi thương.
Tại sao nhỉ?
Những ngón tay hồng hào của cô thành thạo nhảy múa trên phím đàn, thanh lịch nhưng kém phần quyến rũ.
Giai điệu du dương nhẹ nhàng được cô thể hiện qua đầu ngón tay, có khi vui vẻ hoặc đau buồn, có khi phiền muộn hoặc nhiệt huyết.
Toàn thể khán giả im lặng lắng nghe.
Âm nhạc gây chấn động, mà người con gái cô độc ngồi đó lại càng thêm diễm lệ.
Diệp Phàm xem đến ngơ ngác, cậu ta dựa sát vào Cận Thời Dược, nhỏ giọng cảm thán: "Đậu móa! Đây chính là tiên nữ giáng trần! Mạnh Tinh xinh đẹp thì cũng thôi đi, lại còn chơi đàn giỏi như vậy! "
Cận Thời Dược cũng nhìn chằm chằm lên sân khấu, ánh mắt dừng ở trên người cô gái.
Không biết là do âm thanh êm dịu của đàn piano hay là thứ gì khác, nhưng đã ngay lập tức xoa dịu sự nóng nảy và buồn chán ban đầu của anh.
Chậm rãi thưởng thức âm nhạc, cũng chậm rãi thưởng thức người ngồi trước đàn piano.
Trầm ngâm giây lát, anh đột nhiên thấp giọng nói: "Không phải."
Diệp Phàm không hiểu: "Không phải cái gì?"
Đoạn đối thoại này hình như hơi quen tai.
Cận Thời Dược nói tiếp: "Em ấy là Mạnh Ly."
Diệp Phàm sửng sốt hồi lâu mới hiểu được Cận Thời Dược đang nói cái gì.
Theo ý của Cận Thời Dược, người chơi piano trên sân khấu không phải là Mạnh Tinh mà là em gái song sinh Mạnh Ly???
Phản ứng đầu tiên của Diệp Phàm là nghi ngờ: "Mày nói bậy gì vậy? Mạnh Ly thay Mạnh Tinh thi đấu? Sao có thể! Cái này quá khó tin!"
Cận Thời Dược không nói gì.
Chỉ nhìn chăm chú cô gái trên sân khấu.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ hơn nữa là, càng về cuối bài "Fur Elise", giai điệu piano đột ngột thay đổi.
Mọi người đều đang đắm chìm trong bữa tiệc thính giác nên không nhận ra sự thay đổi tinh tế này, nhưng Cận Thời Dược lại nghe ra, biến thành "City Of Stars".
Khi chơi bản nhạc "City Of Stars", nụ cười trên môi cô gái dần trở nên sâu hơn, đôi đồng tử lạnh lùng vô hồn như được điểm xuyết bởi những vụn sao bé xíu. Cô từ một cái xác không hồn trở thành một cá thể sống nhiệt huyết tươi sáng, ngay cả chiếc cằm cũng lắc lư say sưa theo điệu nhạc.
Cô tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu. Rất đẹp, thực sự quá đỗi xinh đẹp.
Cận Thời Dược nhìn cô, ngón tay đột nhiên siết chặt. Cánh môi dần mím thành một đường thẳng.
Thật ra, anh đã nhận ra cô ngay tại khoảnh khắc cô cất giọng.
Cô không phải Mạnh Tinh, cô là Mạnh Ly.
Có lẽ, "Fur Elise" là Mạnh Tinh, còn "City Of Stars" mới thật sự là Mạnh Ly.
Cô không còn là con rối gỗ không tim không phổi, ngao du chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nơi đó bình yên, tự do và mộng mơ.
Cận Thời Dược không biết tại sao mình lại luôn chú ý đến Mạnh Ly, có thể là vì tò mò.
Lần đầu gặp nhau, anh tò mò không biết tại sao cô gái này có thể yên tĩnh và lãnh đạm đến vậy, giống như đang sống trong môi trường chân không, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài.
Lần thứ hai gặp nhau, anh bắt gặp cô đang hút thuốc, nỗi lòng tò mò không biết rốt cuộc cô gái này còn có bao nhiêu mặt khó đoán khiến người khác phải thảng thốt kinh ngạc. Có lẽ cô không hề ngoan như vẻ bề ngoài.
Lần thứ ba gặp nhau, anh tò mò không biết làm thế nào mà một cô gái trông cực kỳ yếu ớt nhưng sâu tận cốt tủy lại có thể mạnh mẽ và kiên định đến vậy, cô bướng bỉnh và quật cường đến mức khiến người khác phải xót xa.
Lần thứ tư gặp nhau, anh tò mò không hiểu vì sao cô gái này lại biểu diễn thay chị gái, rõ ràng cô không vui.
Cô không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Đôi mắt cười dường như chứa đầy những câu chuyện.
Và anh, tò mò những câu chuyện của cô.
Bởi vì tò mò, anh đã làm quá nhiều điều khiến bản thân phải ngạc nhiên.
Để thu hút sự chú ý của cô, anh đã cố tình đến trường THPT Số 6, không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để được gặp cô. Sẽ mất mát vì không liên lạc được với cô, sẽ hụt hẫng vì không tìm thấy bóng dáng của cô.
Đương nhiên, trái tim cũng sẽ đập rộn ràng khi trông thấy nụ cười yêu kiều của cô trên sân khấu.
Anh có thể nhận ra cô là ai chỉ trong nháy mắt. Cho dù cô không làm gì ngoài việc đứng ở đó, anh cũng sẽ nhận ra cô.
Loại trực giác này quá đáng sợ, lúc trước không hiểu tại sao lại đáng sợ. Hiện tại cũng vậy.
Nếu phải trả lời câu hỏi thích Mạnh Ly từ khi nào.
Anh thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim anh sẽ bất giác rung động.
Lúc đầu chỉ muốn gửi gắm một ít lòng tốt, nhưng nào có ngờ rằng, mình đã trao trọn cả con tim.
—-----
Nơ: Chương này dài vl ra, edit mãi vẫn không hết luôn á:))) Nhớ cmt thả sao để tiếp thêm động lực cho tui nhé <333