39
Không biết Tần Vũ xem phim gì, chỉ thấy có một tối anh xem một bộ phim ngắn, sau tối đó chuyên môn mở miệng là rên rỉ:“Có một nỗi buồn không hề nhẹ.”
Tôi hỏi, sao anh cứ nói câu đó hoài thế?
Tần Vũ rất vui vẻ trả lời tôi: “Ôi, em không biết sao? Đó gọi là câu cửa miệng để thể hiện phong cách riêng biệt của anh!”
“Phong cách của anh?”
“Sống với anh lâu thế mà em không biết à?”
Anh mới rước em về được mấy tháng thôi mà!”
“…”
40
Làm xong bản thảo, tôi đưa cho Tần Vũ xem để anh đánh giá. Anh đọc bản word một lúc, sau đó há miệng triết lí:“Bài này có một sự hay không nhẹ.”
“…” Này, nhận xét thôi mà, cần lôi luôn cả cái câu đấy vào không?
41
Khi Tần Vũ chơi game.
Tần Vũ ục ịch đánh boss từ tám giờ tối. Tôi đang làm việc thì nghe thấy anh thở dài bên tai:“Mình đúng là…có mỗi sự giỏi không hề nhẹ.”
Tôi hít một hơi, đã tự luyến còn phun ra câu cửa miệng đấy nữa.
42
Tan ca, Tần Vũ đón tôi về. Tôi vừa leo lên xe, anh liền nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nhìn tôi: “Em tan muộn thế? Anh có một sự…”
Tôi chịu hết nổi, đập vào đầu anh: “Cắt!”
“Vợ!” Tần Vũ ôm đầu ai oán:“Anh đang nói sao đánh anh?”
Tôi trừng mắt:“Anh còn không dẹp ngay vụ cái gì không hề nhẹ là anh không yên đâu đấy!”
“Đó là phong cách của anh, sao em lại cấm?”
“Phong cách cái mẹ gì? Động một tí là không hề nhẹ…nhẹ cái mẹ gì!”
“Nhưng…”
“Cắt! Giờ đi về nhà ăn cơm, anh còn mở miệng nói câu đó là liệu hồn đấy!”
43
Mặc dù tôi đã nhắc nhở nhiều lần nhưng Tần Vũ vẫn thói nào tật nấy.Nhưng sau cái lần tôi nói nhại theo anh mấy ngày liền, anh liền chấm dứt luôn câu cửa miệng.
“Chồng, ăn đi! Cơm em nấu có một sự ngon không hề nhẹ đấy!”
“Này, anh vào tắm đi! Nước vừa đun, có một sự nóng không hề nhẹ đấy!”
“Đi ngủ đi, đêm có một sự không hề nhẹ đấy!”
Không nhịn nổi nữa, anh gào lên:“Anh chừa anh chừa! Vợ, anh điếc tai lắm rồi!”
Tôi nói mà, lấy độc trị độc, với Tần Vũ, là phương pháp trị liệu tốt nhất.