Phụ lục: Đàn ông nghiêm túc, cẩn thận, biết kiềm chế (*>﹏<*)
67
Lắm lần đến công ty, nhất là vào giờ giải lao, tôi hay thấy mấy đồng nghiệp nữ chúm chụm vào nhau nói chuyện rì rầm, có vẻ rất vui.Không nén nổi tò mò, tôi giả vờ đi ngang qua, căng tai nghe thử câu chuyện của họ.
“Gì?! Chồng bà một đêm năm lần cơ á?! Kinh vãi!”
“Kinh gì mà kinh? Yêu nhau mới như thế thôi!”
“Ôi dào, chồng tui cũng vậy! Tui phải cho nó suốt đêm, nó mới thoả mãn đấy!”
“Aiz, nói đi nói lại, lên giường mới giữ chồng được thôi à! (╯-╰)(╯-╰)”
Tôi cứng mặt, nhìn xung quanh mấy đồng nghiệp nam non nớt mặt đã đỏ ửng lên. Thức thời, tôi đi nhanh về chỗ của mình.
Nhưng mà, trong đầu không ngừng quanh quẩn hai chữ “lên giường” ấy.
68
Tối về muốn thử Tần Vũ một chút.
Đèn vừa tắt, tôi bắt đầu hành động.
~ Tôi sờ sờ má anh. Tần Vũ vẫn để yên cho tôi sờ.
~ Tôi sờ sờ bên dưới, chạm đến xương quai xanh của anh. Tần Vũ bất động.
~ Tôi sờ xuống dưới, ngón tay vẽ vài vòng trên ngực anh. Tần Vũ không một chút phản ứng.
~ Tôi quyết tâm thò tay xuống sâu hơn, nhéo cái bụng bằng phẳng của anh. Tần Vũ hơi nhúc nhích, nhéo thêm vài cái nữa, anh lại im cmn lặng.
~ Tôi cực kì bực mình, ngồi dậy, kéo cả quần ngoài lẫn quần trong của anh ra. Muốn chạm vào em trai nhỏ một chút thì tay chưa chạm vào dây rút đã bị tay người nào đó nắm chặt lấy.
Tần Vũ bò dậy, lườm tôi: “Làm cái gì đấy?”
“Người ta muốn chạm vào anh một tí, sờ sờ một tí, vậy mà anh chả phản ứng gì cả!”
Tần Vũ giãy nảy: “Sờ cái gì mà sờ!”
“Mà sao anh không bị gì hết vậy?” Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ:“Anh có yếu sinh lí không đấy?”
Anh hơi ngây ra rồi gào lên:“Yếu sinh lí cái đầu em! Anh là đàn ông nghiêm túc, cận thận biết kiềm chế!”
Tôi:“...⊙﹏⊙”
69
Muốn đi thăm bạn cũ ở bệnh viện nhưng nghĩ lại, đi một mình thì cô đơn quá.
Thế là rủ Tần Vũ đi cùng.
“Chồng, mai ra ngoài với em một lát nhé?”
“Đi ra ngoài?”
“Đi thăm bạn em ở bệnh viện!”
Tần thiếu đột nhiên đứng dậy, anh ôm bụng:“Anh không đi được!”
“Sao cơ?”
“Mai anh bị đau bụng rồi!”
“...”
70
Vợ chồng bạn A ám muội đi du lịch với nhau, ném thằng con lớp 3 cho vợ chồng tôi chăm sóc. Thấy thằng bé mũm mĩm, mặt hiền lành ngoan ngoãn, Tần Vũ với tôi rất vui vẻ nhận lời.
Buổi chiều, bỗng thằng bé ôm vở chạy đến chỗ tôi, chì chỉ:“Bài này cháu không biết làm, dì dạy cháu được không?”
“Uh?”Tôi cầm lấy quyển vở nó, năm chữ to tướng hiển hiện mồn một: Miêu tả cô giáo em, mặt tôi cứng ngắc. Tôi chuyên khoa tự nhiên, trong đầu một chút kiến thức văn thơ cũng không có, làm sao viết được bài này? Vì thế liền đùn đẩy trách nhiệm:“Cô bận lắm, sang hỏi chú Tần đi nhé!”
Bé con lại loắt choắt chạy đi.
Mười lăm phút sau thấy vẫn không có động tĩnh gì, tôi thầm nghĩ, có lẽ Tần Vũ đang giúp thằng bé nghĩ bài. Tôi an tâm quay lại làm việc tiếp.
Ai ngờ, Tần thiếu không biết từ đâu chui ra xách tôi xềnh xệch vào phòng, giơ quyển vở của thằng bé trước mặt tôi.
“Ngồi đây giải quyết bài này với anh!”
Tôi mếu máo:“Em không biết viết văn!”
“Anh cũng không biết mà!Nào, thằng bé đã nhờ rồi, chả lẽ vợ chồng chúng ta lại không có trách nhiệm?”
“...”
Thế là hai vợ chồng túm tụm ngồi ngâm ba tiếng làm văn.
Ngày hôm sau, vợ chồng bạn B về, thằng bé nhìn thấy bố mẹ, nó hốt hoảng một hồi rồi chìa vở văn ra.
Tần Vũ và tôi đứng từ xa, lòng thấp thỏm.
Bạn học A vừa xem kết quả của con, bỗng gào lên:“Ai dạy con? Văn gì mà xằng bậy thế này hả?”
Chết mẹ!Bé con nhìn nhìn mẹ nó, cuối cùng mở miệng:“Thực ra...”
Nó chưa nói hết câu, vợ chồng tôi đã cúp đuôi xách dép chạy biến.