• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trước khi gặp em năm phút, thế giới nhỏ chỉ có mình anh.”

9

Tôi 27, em tôi 20.

Hồi nhỏ nó lười nhác hơn tôi rất nhiều, vậy mà bố mẹ tôi luôn thiên vị, mắng mỏ giáo huấn nó không bằng một phần mười bài diễn thuyết mỗi tối của tôi.

Có hôm, trời nắng to, tôi đi học về, mệt lả cả người. Vừa đi vào nhà đã thấy một đống đồ chơi lỉnh kỉnh bày bừa bãi trên sàn nhà. Em trai tôi đang ngồi vắt vẻo chân xem ti vi.

Tôi cầm cặp ném về phía nó, quát: “Cái đống đồ này là sao hả?”

Em tôi bị cặp phang trúng vào mặt. Nó trợn mắt nhìn tôi, tay không ngừng xoa xoa má.

Tôi mất kiên nhẫn, đi đến gần đống đồ đá đá: “Dọn mau lên!”

Nó uất ức cãi lại: “Em đâu có bày ra! Là thằng hàng xóm, thằng bé hàng xóm!Mẹ dắt nó sang đây, nó lôi ra, nghịch chán không thèm thu!Chị!Em vô tội!”

“Nó còn nhỏ! Nó bày, mày không biết dọn à?”

Em trai tôi mở to mắt, bày ra bộ dáng kinh ngạc: “Chị, sao ngày xưa, mẹ kể, em bày đồ chơi ra chị có bao giờ dọn đâu?Thậm chí còn bày hơn ra mà!”

Tôi…

Năm đó em trai tôi mới lớp 1.

10

Gần đến ngày thi, tôi bận rộn làm dự án.

“Chị…”Em trai tôi thập thò ngoài cửa không dám vào, bỗng nhiên nó nhìn màn hình máy tính của tôi rồi hét toáng lên: “Chị coi JAV!”

Tôi cầm gối ném nó, mặt lạnh: “JAV con khỉ! Mày nhìn coi, bà đang làm dự án! Máy lại bị đơ, virut!Virut đó!”

Em trai tôi: “Thế à?” Sau đó nó nhìn tôi: “Chị, dạo này hình như em bị cận!”

“Cận thì đeo kính đi.”

“Đeo kính xấu trai hẳn đi chị ạ.”

“Đeo vào đẹp giai hẳn lên!Xấu cứt chó gì?!”

“Em không phải gu thư sinh đeo kính của chị!”

“Thế bà yêu mày à?!”

Năm đó em trai tôi lên 13 tuổi.

Sau này nhớ lại, nó chẹp miệng:“Gu của chị là loại đàn ông thư sinh phải đeo kính, sao lại lòi ra thằng cha này thế?”

Tôi hiểu “thằng cha” mới lòi ra mà nó nói là ai.

Khi đó có Tần Vũ đi cùng, nghe em tôi kể như thế, anh nói:“Đó gọi là trái tim bị tình yêu thức tỉnh! Chị mày bị anh đây khuất phục nên gu cũng thay đổi!”

“Hừ!Khuất phục cái gì?”Nó kéo tôi lại thì thầm:“Chả lẽ chị bị thằng cha này ăn sạch rồi?”

Tôi chưa trả lời, Tần Vũ đã hét “A!” một tiếng rõ to. Anh xoắn tay lại xấu hổ nhìn hai chị em tôi: “Vợ, vấn đề nhạy cảm để về nhà rồi hẵng nói!”

Anh ta nói xong, hai chị em tôi im bặt. Cạn lời.

11

Tôi vẫn nhớ có lần, mới bước vào cao trung, thằng em chạy đến cạnh tôi bẽn lẽn như cô gái nhỏ.

“Chị, em không may yêu một đứa trong lớp rồi!”

Tôi ngạc nhiên: “Mày yêu thì liên quan đến chị à?”

Thằng bé căng mắt nhìn tôi, mặt nó hồng lên: “Dù gì chị là chị ruột của em…”, nửa ngày sau nó nói “Trách nhiệm của người chị đối với một đứa em trai bé bỏng là chăm sóc từng li từng tí!”Lí lẽ của nó tuôn ra một tràng dài “Chuyện tình cảm cá nhân của đứa em cũng cần chị gái quan tâm!”

Tôi đau khổ bóp trán:“Má, chú bé bỏng chị đâm đầu xuống đất!”

12

Trước ngày đăng kí kết hôn với Tần Vũ, tôi và em trai nhỏ đi mua sắm với nhau. Sau đó, tôi với nó ngồi nói chuyện với nhau ở quán café.

Dường như nó có chuyện muốn nói với tôi nhưng thấy ngập ngừng một hồi không nói. Tôi kiên nhẫn ngồi đợi, nhìn ra phía cửa sổ. Mùa hè, không khí trong thành phố oi ả đến khó chịu.

Bình thường đi làm, ở công ty suốt, ít khi ra ngoài, mùa hè đến từ bao giờ ngay cả tôi cũng không biết. Trời nóng thế này, thảo nào Tần Vũ lúc nào về cũng gào nước lạnh như điên.

“Chị…”Em trai tôi lên tiếng phá vỡ không gian im lặng. Nó lấp lé ánh mắt nhìn tôi.

“Sao thế?”

“Chị…tính kết hôn với thằng cha đó thật à?”

Tôi gật đầu:“…Ừ.”

Tôi nhớ lúc đó nó thấy tôi tâm trạng tốt liền bạo gan phun một tràng vừa chê bai chồng sắp cưới vừa nhắc nhở tôi:“Chị, chị nên suy nghĩ lại đi!Tần Vũ, thằng cha đó vừa biến thái vừa thích chỉnh người!Mặt hắn đẹp thì được cái nỗi gì?Được cái nước đi cua gái!Chị lấy hắn không ổn tí nào đâu, có khi li hôn sớm đấy chứ[email protected]@#&^@*”

Cuối cùng chốt lại một câu:“Chị không cần lấy chồng, em có thể nuôi chị!”

Khi ấy Tần thiếu không biết từ đầu chui ra ngồi phịch xuống cạnh tôi, ngước mặt đáng thương thì thào nói với tôi:“Tiêu Tiêu, mặc dù anh không hoàn hảo nhưng anh vẫn cố gắng để xứng đáng đứng bên cạnh em!Trong sạch của anh bị em cướp hết rồi, em không tính chịu trách nhiệm sao?Ôi!Đời là bể khổ mà!Em thật nhẫn tâm!”

Em trai nhỏ nghe vậy, mặt nghệt ra như thằng đần. Lát sau, nó mở điện thoại vừa đi ra ngoài vừa nói với người bên dây kia:“Chị ấy phải gả đi thôi!Nhìn hết trong sạch với người ta rồi cơ mà!”

Chậc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK