“Cậu rất tốt...đừng ăn chơi sa đọa như vậy. Cậu thông minh hơn tôi nhiều...học cho giỏi...về sau có thể có cuộc sống càng thoải mái. Tôi có thể...bảo vệ cậu” Phồn Tinh chậm chạp lặp lại lời của Nhị Cẩu, Nhị Cẩu nói một câu, cô lặp lại một câu.
Sưu Thần Hào muốn khóc một dòng sông.
Nó còn biết làm gì đây?
Nó cũng tuyệt vọng thấy má!
Trong lòng Thích Hà thoáng chốc cảm động.
Hình như không biết đã bao lâu rồi, cậu chưa từng được nghe người khác cổ vũ. Cậu thực sự...rất tốt sao? Thực sự không nên sa đọa à? Về sau cậu còn có thể...có tương lai ư?
Cảm xúc này không kéo dài bao lâu.
Bởi vì Phồn Tinh lặng lẽ mò từ cái cặp sách ở ngay bên cạnh ra một cây bút nước màu xanh...
Phồn Tinh vẽ lên mặt Thích Hà hai con rùa màu xanh, tiện tay còn vỗ vỗ lên mặt Thích Hà: “Đây là lần thứ hai vi phạm...nên vẽ hai con lên mặt cậu”.
ĐCM!
Để xóa hết hình con rùa lần trước mà Thích Hà rửa tí nữa sưng cả mặt, bây giờ lại còn vẽ tặng cậu hai con, cậu sắp tức nổ phổi luôn rồi!
Nhưng mà sau khi nhìn rõ Phồn Tinh, thiếu niên nhanh chóng đỏ mặt.
Ban đầu mặt cậu chỉ hơi hơi ửng hồng, sau đó màu đỏ nhanh chóng lan ra cả khuôn mặt như bị ốm nặng, tiếp theo đó đến cả cái cổ cũng đỏ như quả cà chua.
Cô...cô...cô...cô ta lúc nãy nhảy vào nước cứu cậu, vứt hết quần áo ngoài sang một bên.
“Con ngốc này, mày...mày mặc quần áo vào!” Thích Hà lắp bắp nói.
Đợi sau khi Phồn Tinh mặc quần áo vào, Thích Hà mới hồi phục lại một chút sức lực, hai người cùng nhau đi trên đường.
Phồn Tinh không phải là người nói nhiều, cô móc ra một cái chân gà rán, vừa đi vừa ăn.
Đợi đến lúc hai người sắp tách ra mỗi người một nẻo, Phồn Tinh mới chậm rì rì nói với Thích Hà một câu: “Cố lên...đừng trở thành người xấu” tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.
Lòng Thích Hà bỗng xao động.
Cậu không biết nên gọi thứ cảm xúc này là gì.
Giống như kiểu bạn đang đi về hướng vực thẳm, muốn sa ngã mà nhảy xuống, bỗng có một người chịu vươn tay ra kéo bạn lại.
*
Từ lần đó trở đi, lần nào Thích Hà đến lớp cũng nhìn về phía con ngốc Vân Phồn Tinh theo bản năng.
Hai người bọn họ cũng coi như là kẻ đồng cảnh ngộ, đều không được người khác yêu thích.
Bởi vì bình thường cậu đi học không nghe giảng, là một đứa học sinh hư thứ thiệt. Còn Vân Phồn Tinh là bởi vì trời sinh thiểu năng trí tuệ, bị người khác kì thị.
Đều là những kẻ không hòa hợp được với người khác.
Mặc dù thiểu năng trí tuệ, nhưng "đại ca" vẫn nghe giảng rất chăm chú.
Cô cắn đầu bút, chăm chú viết bài, giáo viên giảng được 10 trang, cô mới chậm rì rì viết được một trang.
Có lúc Thích Hà nghĩ rằng...
Đến tên ngốc còn nỗ lực như thế, có phải cậu cũng nên chăm chỉ tiến về phía trước không?
Phồn Tinh cũng coi như là chăm chỉ, nhưng vẫn bị người khác coi thường, kể cả giáo viên Ngữ Văn cũng vậy, tuy bà cô này khá trẻ tuổi, nhưng tính tình cũng không được kiên nhẫn cho lắm, nóng lên là mắng học sinh như tát nước.
Mắng những đứa trẻ bình thường khác thì bị mang thù, còn kẻ ngốc thì mắng thế nào cũng được.
Bắt nạt kẻ yếu quả là bản chất của con người.
“Vân Phồn Tinh, não cô để làm cảnh à? Cái bài đơn giản như thế này mà cô cũng làm sai được. Thế thì cô đi học làm gì? Để lãng phí của cải à?” Sau khi trả xong bài thì, giáo viên Ngữ Văn liền mắng một hồi.
Vân Phồn Tinh cầm bài thi, tỉ mỉ ngắm nghía “38” điểm trên bài thi.
Cô nghiêng nghiêng đầu, trước đây, cô chưa bao giờ đi học, đến Thế Giới này mới biết có cái gọi là đi học với điểm số. Chuyện này vô cùng mới mẻ, thậm chí "đại ca" tạm thời không thèm để ý giáo viên ngữ văn đang xỉa xói trên bục giảng kia.
Cô lấy ra một quyển sổ màu hồng, ghi chú:
Lần đầu tiên trong cuộc đời làm bài kiểm tra: 38 điểm.
***