Phòng chất củi của nhà bà Di bị thiêu sạch, lúc bà lão trở về, khóc nước mắt nước mũi chảy tùm lum, tưởng chừng như sắp ngất xỉu đến nơi.
Phồn Tinh không kể lại việc Thích Hà phóng hỏa, mà chỉ lặng lẽ đi nhặt củi khô trong thôn.
Ngày thứ hai Thích Hà không đến trường, tối qua cậu dùng xà phòng chà mặt hết cả buổi tối, hình con rùa màu xanh trên mặt gần như rửa hết rồi, nhưng vấn đề là vẫn sót lại một ít.
Có thể thấy mang máng.
Lòng tự trọng của cậu không cho phép cậu vác cái bản mặt này đến trường.
Đi học cái con khỉ, nếu cậu đem theo khuôn mặt có hình con rùa màu xanh này đi học thì mặt mũi để đâu?
Ngày hôm qua cậu phóng hỏa xong, buổi đêm hưng phấn đến mức không ngủ được. Cảm thấy con ngốc Vân Phồn Tinh đã biết cậu phóng hỏa thì kiểu gì cũng mách với mọi người trong thôn.
Làm cho bọn họ biết cả đi!
Bây giờ cậu như một con báo bất chấp tất cả, chỉ đợi người khác tới gây sự liền xông lên cắn xé bọn họ!
Kết quả là cậu thức trắng nguyên một đêm, đợi mãi không thấy ai đến cửa gây sự.
Ngược lại thâm cả mắt, ngày thứ hai mắt không mở ra nổi.
Clm!
Con ngốc này, không mách lẻo à?
Không thể nào!
Sao nó lại không mách lẻo nhỉ?
Trong lòng Thích Hà vô cùng sốt ruột, thiếu niên lần đầu làm việc xấu, nóng lòng muốn thông báo với tất cả mọi người: Nhìn xem, bố mày là thằng không nên thân đấy! Không có chuyện xấu nào không tao không làm, kể cả giết người phóng hỏa, chúng mày có giỏi thì đến tìm tao mà gây sự này!
Cậu thậm chí còn cảm thấy nóng lòng muốn để lộ ra khía cạnh độc ác của mình, làm cho mọi người đều sợ cậu.
Kết quả là, cậu chuẩn bị xong hết rồi...
Vân Phồn Tinh vẫn chưa mách.
Chuyện này làm Thích Hà tức giận đến mức đứng rình ở con đường Vân Phồn Tinh tan học nhất định phải đi qua, dự định bắt nạt con ngốc này một trận, lấy lại công bằng cho bản thân.
Trong miệng Phồn Tinh ngậm một túi nước ngọt ba nghìn rưỡi, đôi mắt long lanh nhìn Thích Hà : “Tìm tôi...có việc gì à?”.
Nhị Cẩu nói, phải nâng cậu ta như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vì thế không được đánh cậu ta, chỉ được vẽ con rùa lên mặt cậu ta thôi.
“Có phải mày không nói việc tao phóng hỏa cho bà già kia không?” Thích Hà hỏi.
Phồn Tinh hút một ngụm nước ngọt, lắc đầu: “không có á”.
Tại sao phải nói? Đốt cũng đốt xong rồi.
Thích Hà cười khẩy: “Làm sao, mày sợ mách xong, thì tao tìm mày gây sự à? Ha ha, con ngốc này, mày nghĩ mày không mách, là tao không bắt nạt mày à?” Cậu không nghĩ ra lí do Phồn Tinh không mách lẻo, nên tự đoán thế.
Phồn Tinh nghiêng đầu: “Thế hôm nay cậu đến... là để bắt nạt tôi à?”.
Thích Hà nhìn dòng sông nhỏ bên cạnh, bắt nạt con ngốc này làm cậu có cảm giác thành tựu đến lạ. Giống như một kẻ bị đè đầu cưỡi cổ lâu ngày, cuối cùng cũng tìm thấy người yếu hơn mình để trút hết nỗi tức giận trong lòng.
Vì thế cậu đe dọa: “Mày nghĩ xem, nếu tao ném mày vào con sông này, thì mày có chết đuối không?”.
Những ý nghĩ độc ác đang cuồn cuộn trong lòng, thúc đẩy cậu duỗi tay ra.
Cậu bị nhà họ Thích đày ải đến thôn này, không còn có ai để ý đến cậu nữa, cũng không có ai cần cậu nữa rồi. Tai họa sống ngàn năm, dù sao cậu cũng không còn chút hi vọng nào vào cuộc sống nữa, chi bằng hại người khác!
Cuối cùng cậu vươn tay đẩy Phồn Tinh một cái...đẩy không nổi!!!
***