• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôn này nhỏ, muốn đến trường phải đi qua thôn bên cạnh, gần như lần nào đi học Thích Hà cũng gặp Phồn Tinh. Ngày nào đi học về cô cũng đem theo cái đầu kẹp cả đống cặp tóc nhựa sặc sỡ trên đầu, chậm rì rì đi sau cậu.

Cảnh tượng đấy diễn ra nhiều đến nỗi làm cho Thích Hà nghĩ rằng: Thực ra cậu là một con dê, còn con ngốc Vân Phồn Tinh này là người chăn dê, cô ta cứ chầm chậm đi theo, rồi nhìn chằm chằm cậu.

Đm!

Sao cậu lại có suy nghĩ kì cục như thế được nhỉ?

- Thích Hà, sao tao cảm thấy...kì kì nhở?

Đám bạn xấu bên cạnh hỏi.

Sao lại có cảm giác bị một tên biến thái bám đuôi thế nhỉ?

Thích Hà: “...” Thôi được rồi, quả nhiên không phải có mỗi cậu gặp ảo giác.

- Tao thấy cái con ngốc Vân Phồn Tinh hình như thích mày thật đấy, thôi thì nhìn nó cũng được, hay là mày chơi nó đi?

Thôn xóm này ở vùng hẻo lánh, hầu như mọi người học xong tiểu học hoặc cấp hai là bỏ học, sau đấy thấy người quen nào ở gần mà thuận mắt thì tự qua lại với nhau. Hầu hết mọi người ở đây 15, 16 tuổi là kết hôn sinh con, nên học sinh cấp hai ở đây cũng đã hiểu được nhiều thứ.

Lại còn thêm đám người bên cạnh Thích Hà là lũ không chăm chỉ học hành, chỉ giỏi đi phá phách, vì thế nói ra toàn là lời ác ý.

Mặc dù Vân Phồn Tinh ngốc, nhưng cô ta xinh.

Gen nhà họ Vân tốt, con ngốc này cũng xinh xắn, trắng trẻo mềm mại như cục bông. Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, lông mi vừa cong vừa dài, đôi môi chúm chím màu hoa anh đào.

Chỉ cần hơi nghiêng đầu.

Tò mò chớp đôi mắt.

Lúc khuôn mặt ngơ ngác này nhìn chằm chằm người khác, người ta liền thấy đây là cô gái đáng yêu nhất thế giới.

Chơi cô ta?

Nếu là lúc trước Thích Hà bị mọi người xúi giục như vậy, có lẽ sẽ hùa theo lũ bạn xấu, thật sự bắt nạt con ngốc này.

Bản tính con người vốn là ác, từ xưa đến nay đều bắt đầu từ việc bắt nạt kẻ yếu.

Vấn đề là, con ngốc Vân Phồn Tinh này có yếu ớt gì đâu!

Phía trước người cô ta có hai cái bánh ú, cái ngày rơi vào sông, cậu đã nhìn thấy hết rồi.

Thậm chí câu còn hơi nghi ngờ, não cô ta không tốt có khi nào là do hai cái bánh ú phát triển xuất sắc quá, hút hết chất dinh dưỡng của não rồi không...

Đm!

Đợi đến lúc Thích Hà nhận ra bản thân đang nghĩ gì, hai tai cậu lập tức ửng đỏ, cả người nóng ran cả lên, như đang say rượu.

Nếu như không có người khác ở đây, chắc cậu phải tát hai cái vào mặt cho bình tĩnh lại.

“Chơi cái gì? Khẩu vị của tao không mặn đến mức đấy” Thích Hà nói với giọng điệu đầy ghét bỏ.

Thật ra trong lòng cậu hơi nhột nhẹ, không muốn người khác biết mối quan hệ của cậu với đồ ngốc kia.

Thích Hà hoàn toàn không chú ý tới, từ “con ngốc” đã thành “đồ ngốc” rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK