Nguồn gốc của cái ác đều là bởi vì tiền . . . . . .
Để cái khay xuống trước mặt Phượng Cảnh Duệ một cách nặng nề, không đợi hắn ngẩng đầu, Lưu Mật Nhi đã giơ tay ra, lòng bàn tay trắng nõn giơ trước mặt hắn.
"Sớm muộn gì, ta cũng sẽ bị ngươi ép khô." Đưa tay lấy bạc ra đặt vào trong tay của nàng, Phượng Cảnh Duệ cười một tiếng.
Ép khô. . . . . . Không biết nghĩ đến cái gì, Lưu Mật Nhi đột ngột đỏ mặt.
"Ngươi rốt cuộc có biết dùng từ hay không hả?"
Phượng Cảnh Duệ nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng, xấu xa cười "A Đại, đang suy nghĩ chuyện xấu có đúng không?"
Lưu Mật Nhi liếc hắn một cái, cúi đầu cất bạc xong, bưng khay lên, từng miếng từng miếng thưởng thức thứ trên mâm.
Không suy nghĩ gì, dù sao cái này là do Phượng Cảnh Duệ lãng phí thức ăn, cuối cùng vẫn rơi vào trong bụng của nàng. Không bằng, nhận tiền xong liền trực tiếp giải quyết là tốt nhất.
Phượng Cảnh Duệ thấy thế, tiến lên trước cầm cái muỗng nàng đang định bỏ vào miệng, nhét hết vào trong miệng của mình, "Đúng là đồ A Đại nếm qua rồi, rất ngon."
Lưu Mật Nhi ghét bỏ, cầm cái muỗng ném lên trên bàn, rồi dùng bằng chén.
Phượng Cảnh Duệ cảm thấy bi thương "A Đại, ta thật đau lòng."
Trống đi một cái tay, Lưu Mật Nhi chỉ vào cái giường êm cách đó không xa "Tới đó nằm nghỉ một chút sẽ tốt lên thôi." Đừng bảo là nàng không có tình người.
"Ta cũng muốn ăn." Phượng Cảnh Duệ nhìn môi của nàng thèm thuồng.
Khẽ nghiêng người né ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi nhanh chóng ăn xong đồ ăn trong chén, vô cùng hả hê liếm miệng một cái. Đồ ăn rất ngon nhưng tiếc là quá ít.
Con mắt Phượng Cảnh Duệ sắc bén thâm trầm nhìn đầu lưỡi mềm mại của nàng, bất ngờ khom người, nâng mặt của nàng lên liếm láp khóe môi của nàng.
Động tác của Lưu Mật Nhi dừng một lát, rồi đẩy đầu của Phượng Cảnh Duệ ra, cho một cái tát "Cút ngay…"
Phượng Cảnh Duệ thuận tay lấy ống tay áo lau khóe miệng một cách ghét bỏ.
Phượng Cảnh Duệ uất ức mếu máo "Ta chưa ăn vật bẩn!"
"Ta ghét tâm!" Lưu Mật Nhi trong nháy mắt cử động cơ thể, cách xa Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ một tay cầm trái tim mình, mặt khổ sở nhìn Lưu Mật Nhi "Lòng ta đau lắm."
"Ta dẫn ngươi tìm đại phu."
Phượng Cảnh Duệ chỉ mình "Ta chính là đại phu."
Lưu Mật Nhi nhẹ nhàng đáp lại, "Vậy càng tốt, tiết kiệm được tiền. Tự ngươi chữa bệnh cho ngươi đi."
"Ngươi không quan tâm ta." Phượng Cảnh Duệ uất ức mếu máo.
Lưu Mật Nhi nhìn hắn chằm chằm khó chịu, "Ngươi có buồn nôn không? Một đấng mày râu, khoe tài cho trăm họ, lại ở đây giả bộ làm nũng."
"A Đại. . . . . ." Một đôi mắt long lanh, làm bộ đáng thương nhìn nàng.
"Cút." Lưu Mật Nhi không nhịn được mắng to.
Phượng Cảnh Duệ mắc cỡ, ngại ngùng bước lên, giơ tay nắm y phục của Lưu Mật Nhi, không nhanh chóng ôm vào trong ngực mình, "A Đại. . . . . . Ngươi tức giận…"
Ngửa đầu nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi thở dài, "Quên đi." Không cần thiết vì hắn mà tức giận.
Nghe Mật Nhi nói, ánh mắt của Phượng Cảnh Duệ hơi thu lại, chợt hiện ra nụ cười sáng lạn, ánh mắt bỗng khác thường nhìn Lưu Mật Nhi.
Lôi kéo y phục, Lưu Mật Nhi không hiểu nhìn lại, "Nhìn cái gì vậy? Ngươi đối với nam nhân có ý tứ?"
"Ta đúng là rất có ý tứ." Phượng Cảnh Duệ cười nói.
"Ta là nam nhân."
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy nhún nhún vai, không trả lời.
Trong lòng Lưu Mật Nhi cảm giác nặng nề, mặt lạnh lùng, "Nói, ngươi biết cái gì?"
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, "A Đại muốn cho ta biết cái gì?"
Lưu Mật Nhi càng thêm hoài nghi, cầm cái khay trên bàn lên vội vã ném xuống một câu, "Ta đi mang cho ngươi chén cơm khác" Rồi nhanh chóng biến mất.
Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng rời đi nhưng khóe miệng bất giác chứa nụ cười.
Một lúc sau nụ cười biến mất, hắn âm trầm mở miệng, "Ngươi trở thành quân tử leo xà nhà từ hồi nào rồi ?" Thân thể chợt lóe lên, hắn vốn đứng bên cạnh cái bàn phá vỡ im lặng lên tiếng.
Một bóng dáng màu đen nhảy xuống, rõ ràng đó là nam tử đã động thủ với Phượng Cảnh Duệ trước đó.