Lưu Mật Nhi bị thương ở chân, Phượng Cảnh Duệ im lặng không nói cúi đầu chữa trị. Thật ra thì Lưu Mật Nhi cho là hắn cố ý chỉnh nàng.
Xác định mắt cá chân của nàng không có vấn đề xong, Phượng Cảnh Duệ khoanh tay, mặt lạnh lùng quay đầu đứng nhìn những tên sát thủ ngã ở dưới chân.
Phượng Cảnh Duệ soải chân bước đến, tức giận đạp lên ngực sát thủ "Là ai sai khiến các ngươi làm?"
Sát thủ cắn răng, nhịn đau "Nhận tiền thì giết người!"
Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch môi mỏng "Thủ hạ của Khuất Thiên Hàn càng ngày càng kém đi rồi!"
Sát thủ ngạc nhiên "Ngươi biết Đường chủ của chúng ta?"
Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh.
Lưu Mật Nhi kinh ngạc nhìn Phượng Cảnh Duệ. Khuất Thiên Hàn, không phải là người đêm đó sao. . . . . .
Bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì?
Khập khiễng bước đến, Lưu Mật Nhi ngồi xổm người xuống, nhìn sát thủ nói "Hỏi ngươi một chuyện?"
Thấy nàng, sát thủ bật thốt lên theo bản năng "Trên người ta không có tiền!"
Lời này vừa nói ra, lúc này Lưu Mật Nhi mới nhớ tới thì ra người này chính là tên sát thủ lần trước.
Nàng cười ha ha "Hôm nay ta không cần tiền của ngươi, hỏi ngươi, nếu như muốn tìm Đường sát thủ của các ngươi để nhờ giết người thì liên lạc người nào?"
Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ nhảy ra "Mật Nhi, nàng giết ai? Tìm ta! Ta giúp nàng!"
Lưu Mật Nhi chơ hắn một ánh mắt khinh bỉ "Ngươi? !"
Phượng Cảnh Duệ bất mãn "Mật Nhi, làm sao nàng lại xem thường ta như vậy?"
Lưu Mật Nhi hừ hừ "Ta không phải xem thường ngươi, mà sự thật ngay trước mắt." Nàng nhìn mắt cá chân của mình ám hiệu.
Khóe miệng Phượng Cảnh Duệ giật giật "Đây là ngoài ý muốn!"
Lưu Mật Nhi nhướng mày "Lần thứ nhất, ta ở ngay trước mặt ngươi, bị Diệp Ly Tâm dùng độc."
Phượng Cảnh Duệ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Ly Tâm. Người đứng sau làm mặt vô tội nháy mắt.
Lưu Mật Nhi nói tiếp "Lần thứ hai, ta ở ngay trước mắt ngươi, chân bị thương. Ngươi thấy chuyện tình như thế đó, ngươi lại nói như vậy, có sức thuyết phục sao?"
Phượng Cảnh Duệ ". . . . . ."
Vô Trần và Vô Ngân im lặng lui về phía sau một bước, khóe môi khẽ nhếch.
Diệp Ly Tâm cả gan mở miệng "Đúng vậy, đi theo bên cạnh hắn rất nguy hiểm, không bằng công tử đi theo bản công chúa, làm phò mã của bản công chúa, bản công chúa nhất định có thể bảo vệ chu toàn!"
Lời của nàng ta bị mọi người xem như không biết.
Lưu Mật Nhi tiếp tục nhìn sát thủ "Ngươi vẫn không trả lời ta!"
Sát thủ rên lên một tiếng, liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ còn chưa thu hồi chân to.
Lưu Mật Nhi không để ý tới ám hiệu của hắn, hỏi "Rốt cuộc muốn liên lạc người nào?"
Sát thủ im lặng, thật lâu mới mở miệng "Chúng tôi không biết là người nào. Nhưng chỉ cần hắn nhận thì mặc kệ bao nhiêu tiền, chúng tôi đều phải làm!"
Lưu Mật Nhi mặt bừng tỉnh hiểu ra "Ồ!" Sau đó đứng dậy ngồi xuống ghế, gương mặt trầm tư.
Sát thủ ngạc nhiên "Ta cho ngươi biết rồi !"
Lưu Mật Nhi "Sau đó?"
Sát thủ "Ngươi không cảm thấy ngươi nên thả ta ra sao?"
Lưu Mật Nhi buông tay "Cũng không phải là ta đạp ngươi... Ngươi nói với ta cũng vô dụng!"
Sát thủ ". . . . . ." Người cùng đi chung với Phượng Cảnh Duệ quả thật đều không bình thường.
Lúc này, Phượng Cảnh Duệ càng thêm thêm mắm thêm muối nói "Chỉ cần Mật Nhi mở miệng, ta sẽ thả hắn!"
Lưu Mật Nhi giả bộ cân nhắc, cuối cùng nói "Ta mệt rồi!"
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, âm trầm cười nói "Này, chúng ta tiếp tục!"
Sát thủ ". . . . . ." Mẹ, rốt cuộc người nào nhận nhiệm vụ này!
Đợi đến khi Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ lần nữa, sát thủ đã không còn ở đây!
Lưu Mật Nhi lơ đãng hỏi "Ngươi rốt cuộc không nhịn được giết hết rồi sao?"
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu "Ta không làm chuyện không phân biệt tốt xấu như vậy!"
Lưu Mật Nhi "Vậy. . . . . ."
Phượng Cảnh Duệ khẽ mỉm cười, nhìn Diệp Ly lòng nói nói: "Cám ơn!"
Diệp Ly Tâm chắp tay "Đừng khách khí, chỉ cần ngươi khiến Lưu công tử lấy ta là được!"
"Nằm mơ!"
Lưu Mật Nhi ngạc nhiên nhìn hai người, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhìn Vô Ngân và Vô Trần tìm kiếm đáp án.
Vô Trần nói "Diệp cô nương đưa cho Cốc chủ một ít thuốc!"
"Để làm gì?" Lưu Mật Nhi khó nén được hưng phấn nhìn hắn.
Vô Trần ". . . . . . Dùng để cởi quần áo!"
Lưu Mật Nhi từ từ quay đầu lại, nhìn Phượng Cảnh Duệ "Cốc chủ nhà các ngươi. . . . . . Sở thích thật đặc biệt!"
Khẩu vị của ngươi cũng đủ nặng! Đây là tiếng lòng của Vô Trần!