Đêm trăng tròn, độc tình nảy mầm, nếu không đảm bảo có thể giải quyết xong nó, phải dùng cổ vương để áp chế. Hắn đã canh giữ ngoài cửa mấy canh giờ, đến lúc thấy nàng bị độc tình hành hạ mới vào cửa.
Ý thức quay trở lại, Lưu Mật Nhi phát hiện, khi đầu lưỡi đụng phải máu của Phượng Cảnh Duệ cơ thể nóng ran của nàng sẽ tiêu tán đi không ít. Đây là do nguyên nhân gì nàng không biết, chỉ biết là Phượng Cảnh Duệ đã kiên trì xuống tay, nâng cổ tay hắn mút một hớp sau đó buông hắn ra.
“Đủ rồi!” Im lặng không tiếng động đứng lên, lấy tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng. Lưu Mật Nhi xoay người bước xuống giường tìm được khăn tay quấn lên cổ tay của Phượng Cảnh Duệ.
Tí tách, một giọt nước mắt rơi trên khăn tay, lập tức thấm ướt thành một ấn ký. Nước mắt giống như sợi trân châu bị đứt, không cầm được chảy mãi. Thực tế, Lưu Mật Nhi cũng không muốn ngăn cản, nắm cổ tay Phượng Cảnh Duệ không nhúc nhích.
Chậm rãi rút tay mình về, Phượng Cảnh Duệ khẽ lắc đầu: “Không đau!”
“Tại sao?” Lưu Mật Nhi ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn: “Tại sao ta cần phải uống máu của chàng? Tại sao? Đây là vì sao chứ?” Chẳng lẽ về sau nàng cần phải uống máu sống qua ngày sao? Hôm nay là một hớp, về sau này? Đủ sao?
Nhìn thật sâu vào ánh mắt của nàng, Phượng Cảnh Duệ bình tĩnh nhìn Lưu Mật Nhi, không có ý định giấu nàng chuyện độc tình. Cuối cùng hắn nói lại với nàng những gì Diệp Ly Tâm đã nói trước đó.
Kinh ngạc nhìn Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi không dám tin nhìn hắn: “Chàng nói độc tình trong cơ thể ta sẽ nảy mầm vào đêm trăng tròn, cần máu của chàng để áp chế? Cái này có liên quan gì đến chàng?”
“Trong cơ thể ta có Cổ vương của Diệp Lâu Dương. Cổ vương có thể áp chế bất kỳ cổ trùng nào. Vì thế máu của ta có thể khống chế cổ trùng bên trong cơ thể nàng. Hiện giờ nàng có cảm giác mình sẽ tổn thương ta sao? Mật Nhi, ta là thuốc giải của nàng đó!” Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
Trong đầu Lưu Mật Nhi trống rỗng, thật lâu sau cũng chưa tiêu hóa hết lời nói của Phượng Cảnh Duệ: “Tại sao chàng lại có Cổ vương?”
“Đây là việc của Diệp Lâu Dương!” Phượng Cảnh Duệ không phải rất để ý, dù sao đối với thân thể của hắn chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, hắn sẽ không để ý.
“Việc đó đối với chàng…”
“Không sao!” Phượng Cảnh Duệ lắc đầu: “Mật Nhi, nàng còn lo lắng sao?’
Lưu Mật Nhi im lặng. Độc tình, không nảy mầm cũng không tổn hại, trong lòng nàng rất rõ ràng, chỉ cần cách xa Phượng Cảnh Duệ, độc tình của nàng cũng sẽ không phát tác. Nhưng hôm nay hắn lại nói cho nàng biết, hắn là thuốc giải của nàng.
“Mật Nhi à, nàng trốn không thoát khỏi ta đâu!” Phượng Cảnh Duệ nỉ non: “Ta là thuốc giải của nàng, không có ta, đồng nghĩa với nàng sống tiếp cũng không ý nghĩa!” Hắn cười nhìn nàng.
“Ta sẽ không vì một người mà đi tìm cái chết!” Chết cần dũng khí và cố gắng quá lớn. Lưu Mật Nhi cho là mình cũng không có dũng khí lớn như vậy để đi tìm cái chết.
“Ta cũng nghĩ vậy!” Phượng Cảnh Duệ lắc đầu bật cười: “Ta không có ý định để nàng chết!” Thay vì nói hắn là thuốc giải của nàng, không bằng nói nàng là thuốc giải của hắn. Hắn trước sau như một không thích ràng buộc cùng người khác, cho tới nay, có người lẩn trong bụi hoa là vì tìm kiếm một người khác. Mà hắn, chưa bao giờ chạm vào bất kỳ ai. Vô Trần nói là vì hắn đang chờ một người nào đó tồn tại, bởi vì thích sạch sẽ, không thích chạm vào bất kỳ kẻ nào. Hắn đang đợi, đợi người đó xuất hiện.
Phượng Dương là như vậy, hắn cũng như vậy! Phượng Dương có Cơ Hoàn Hoàn. Phượng Cảnh Duệ có Lưu Mật Nhi.
“Chàng yên tâm, ta sẽ không vì chàng mà đi tìm chết!” Lưu Mật Nhi đẩy thân thể hắn ra: “Tình trạng như vậy cần bao lâu?”
“Đứa bé ra đời có thể giúp nàng mang độc tình ra khỏi cơ thể!” Phượng Cảnh Duệ giải thích.
“Nói như vậy, đứa bé có thể bị nguy hiểm không?” Lưu Mật Nhi khẩn trương nói.
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu: “Sẽ không, độc tình không có nguy hiểm với đứa bé!”
“Vậy thì tốt!” Lưu Mật Nhi thở ra một hơi.
Bỗng chốc, bên tai truyền đến một tiếng nỉ non dịu dàng: “Mật Nhi!”
“Hả?” Không hề giãy giụa nhìn Phượng Cảnh Duệ, mặc cho hắn ôm.
“Nàng không có phản ứng có nghĩa là, ta bây giờ làm gì với nàng, nàng cũng sẽ không phản đối?” Hắn cười tà mở miệng, đôi tay nhẹ nhàng linh hoạt cởi váy của Mật Nhi ra, nhíu mày nhìn nàng.
“Lưu manh!” Hơi đỏ mặt nhìn Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi giữ tay hắn: “Chàng đang làm gì ở đây?”
“Cởi y phục à!” Phượng Cảnh Duệ cúi đầu nhìn người trong ngực, nghiêm túc cởi y phục của nàng, vui đến quên trời quên đất.
Đưa tay giữ lấy y phục của mình, Lưu Mật Nhi đẩy hắn ra: “Ta cho phép chàng cởi y phục sao?”
“Ta không có cởi à, ta chỉ cởi y phục của nàng thôi nha!” Phượng Cảnh Duệ dù bận vẫn ung dung nói, không có chút cảm giác mặt mình rất dày.
“Xú nam nhân không biết xấu hổ!” Lưu Mật Nhi vừa trốn tay hắn vừa mắng.
“Nam nhân muốn thể diện không thành đại sự, nam nhân phải làm đại sự, nhất định phải có tinh thần không biết xấu hổ!” Phượng Cảnh Duệ cười hì hì nói, thuận tay ném áo khoác Lưu Mật Nhi xuống: “Tốt lắm! Tiếp theo là tự nàng cởi, hay là ta giúp nàng?”
“Tự ta không cần, chàng cũng không cần!” Lưu Mật Nhi trợn mắt.
“Vẫn là ta tự mình làm thôi!” Phượng Cảnh Duệ xoa xoa tay, gương mặt cười dâm đãng, tiến lại gần Lưu Mật Nhi.
Lưu Mật Nhi buồn cười: “Nhìn chàng thật buồn nôn!”
“Nàng cứ tùy tiện mắng đi, ta không quan tâm. Tối nay ta giở trò lưu manh rồi!” Phượng Cảnh Duệ đưa tay nói.
Cho đến khi bị người đè bên dưới, lúc này Lưu Mật Nhi mới cười ra tiếng: “Cái dáng vẻ này làm sao có thể là Cốc chủ Minh cốc, thoạt nhìn đúng là một thiếu gia ăn chơi trác táng.”
Phượng Cảnh Duệ cười không đáp, nâng cằm nàng, môi mỏng đè lên: “Mật Nhi, ta nhớ nàng muốn chết rồi!”
“Chàng câm miệng!” Lưu Mật Nhi cả giận nói.
“Tại sao?”
“Ta không muốn nghe thấy giọng nói của chàng!”
“Nhưng là, làm chuyện này sao có thể không có âm thanh được! Mật Nhi, nàng có thể nhịn được sao?” Lúc nói chuyện, hạ thân lại điên cuồng vận động.
“Ta…uhm…Phượng Cảnh Duệ!” Nàng cắn răng chịu đựng cảm giác tê dại trong cơ thể, dùng sức nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Duệ. Người ở trên cười đùa ra tiếng.
Đêm lạnh như nước, không còn lạnh lẽo thì không nói, ngược lại lại có chút nóng. Thân thiết an ủi giữa nam nhân và nữ nhân, từ xưa đã rung động, tình cảm chân thực nguyên thủy, toàn bộ hòa tan trong căn phòng ấm áp.
Lúc lâu sau, từ bên trong truyền đến giọng nói hoài nghi của Lưu Mật Nhi:
“Phượng Cảnh Duệ, tay của chàng đang đểở đâu?”
“Mật Nhi, lúc nói ta, sao nàng không nhìn thử tay mình đang ở đâu?” Giọng nói vô tội của Phượng Cảnh Duệ truyền đến.
Lưu Mật Nhi nổi giận: “Đó là do chàng kéo tay ta!”
“Nhưng do nàng tự mình làm!”
“Phượng Cảnh Duệ, chàng không muốn nghỉ ngơi sao? Mệt chết đi được!”
“Mật Nhi, nàng có thể đừng nói chuyện không ngừng trong lúc làm chuyện này không?” Gương mặt Phượng Cảnh Duệ vô lực nói.
“Chàng làm việc của chàng, ta còn không thể nói chuyện sao?”
“Ai, xem ra chỉ còn một biện pháp này thôi!”
Sau đó, cũng không nghe được giọng nói của Lưu Mật Nhi nữa, một trận đại chiến bắt đầu!
Một chuyện gì có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc, trong lòng Lưu Mật Nhi biết rõ, quan hệ với Phượng Cảnh Duệ cũng vì chiều hôm nay mới bắt đầu thay đổi.
Dường như việc của Hoàng thượng chỉ là một khúc nhạc đệm, Lưu Mật Nhi không còn nghe Phượng Cảnh Duệ nhắc đến nữa. Đoàn người vẫn tiếp tục du ngoạn như cũ.
Chỉ là nàng luôn nói rằng, có vài người dù cho tới tới lui lui bao nhiêu lần, cũng sẽ gặp mặt.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt là như vậy, Ngụy công công cũng là như vậy!
Khi thấy Hoàng Phủ Minh Nguyệt cả người đẫm máu xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, Lưu Mật Nhi không hiểu nhìn nàng: “Ngươi làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Minh Nguyệt nắm chặt vật áo Phượng Cảnh Duệ, đưa vật trong tay cho hắn. Phượng Cảnh Duệ không đưa tay ra, ngược lại Lưu Mật Nhi lại đưa tay nhận, đợi sau khi thấy rõ vật trong tay, nàng nắm chặt tay Phượng Cảnh Duệ:
“Đây là…”
Nằm trong lòng bàn tay nàng chính là một cây trâm tinh xảo cùng với một cái hà bao nàng đã từng nhìn thấy trên người Phượng Cảnh Duệ. Vật này vốn là vật Phượng Cảnh Duệ mang trên cổ, hình như là do Cơ Hoàn Hoàn đưa cho hắn, không biết từ lúc nào đã ở trong tay Cơ Hoàn Hoàn.
Phượng Cảnh Duệ tiếp nhận nó, nắm chặt lấy nó: “Làm sao ngươi biết có nó?”
Khóe miệng Hoàng Phủ Minh Nguyệt tràn ra một vết máu: “Ngụy công công tìm được. Hắn… đã bắt Cơ Hoàn Hoàn!”
Hỏng bét! Nội tâm Lưu Mật Nhi hồi hộp, thận trọng nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Người biết Phượng Cảnh Duệ đều biết, trên thế giới này, Phượng Cảnh Duệ ai cũng có thể không cần, chỉ có mẫu thân hắn là bất đồng.
“Trước tiên chúng ta phải làm rõ ràng tình huống!” Lưu Mật Nhi nhỏ giọng nói.
Phượng Cảnh Duệ lạnh mặt không mở miệng, im lặng hồi lâu: “Vô Trần, trong vòng nửa canh giờ làm rõ việc này cho ta!”
“Dạ!”
“Ám vệ đâu?” Phượng Cảnh Duệ trầm giọng, vừa dứt lời, mười hai ám vệ hạ xuống xung quanh bọn họ.
“Chủ thượng!”
“Lưu lại bốn người! Trong vòng hai ngày trở về Minh cốc! Nếu Cơ Hoàn Hoàn gặp chuyện không may, mang đầu tới gặp.” Không dài dòng lôi thôi, Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng phân phó.
“Dạ!” Trong nháy mắt tám ám vệ biến mất, lưu lại bốn người sẵn sàng trận địa đón quân địch.
“Mấy người các ngươi đi thay quần áo đi!” Lưu Mật Nhi không nhịn được mở miệng nói. Bọn họ toàn thân áo đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sát khí tràn trề.
Nhưng là, ám vệ từ nhỏ đã được huấn luyện, trừ chủ nhân, ai bọn họ cũng không nghe.
Bất đắc dĩ, Lưu Mật Nhi không thể làm gì khác hơn là lôi kéo Phượng Cảnh Duệ bên cạnh, hi vọng hắn có thể ra mặt nói vài lời. Bọn họ như vậy quá mức bắt mắt.
“Đổi!” Phượng Cảnh Duệ trầm giọng mở miệng.
Bốn ám vệ biến mất trong chớp mắt, sau một phút đồng hồ lại trở lại xung quanh hắn một lần nữa. Lưu Mật Nhi thở nhẹ một hơi, có bọn họ, về mặt an toàn không cần lo lắng.
Mang Hoàng Phủ Minh Nguyệt đến y quán, mời người chăm sóc, đoàn người Lưu Mật Nhi không thể làm gì khác là trở lại. Lúc trên đường Vô Trần cũng đã nhận được tin tức. Mấy trang giấy đầu tiên đưa đến trước mặt Phượng Cảnh Duệ, hắn dùng lực nắm chặt, trong nháy mắt, tờ giấy biến thành tro bụi.
Ở khoảng cách gần hắn nhất, Lưu Mật Nhi có thể tinh tường cảm nhận được hơi thở trên người Phượng Cảnh Duệ, hắn đang tức giận.
Chậm rãi tiến lên nắm chặt tay hắn, Lưu Mật Nhi không tiếng động ôm chặt cánh tay.
“Đi hoàng cung!” Đột nhiên Phượng Cảnh Duệ mở miệng.