“Đường tổng đang chờ cô ở phòng làm việc tầng 10.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Lâm Nhã cười đáp, đi thẳng vào thang máy. Tầng 10 nơi này có phòng họp, phòng làm việc và cả phòng tiếp đãi khách quý, cô vừa bước ra liền bắt gặp một nhân viên với khuôn mặt xinh xắn đang đứng chờ. Người nọ đưa cô đến trước phòng làm việc, đưa tay lên gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng của Đường Hạo có chút mệt mỏi vang lên, dường như chưa khỏe hẳn vì tác dụng phụ của thứ thuốc ngày hôm qua. Vậy mà vẫn đi làm? Thật là một người đàn ông yêu công việc. Lâm Nhã vừa nghĩ vừa bước vào trong, thấy cô tiến tới, anh cũng không nhìn, mà đưa tay chỉ sofa giữa phòng và nói:
“Ngồi ở đó, đợi tôi một chút.”
Lâm Nhã ngoan ngoãn làm theo lời Đường Hạo, ngồi xuống tự rót cho mình một ly nước, sau đó vừa đánh giá phong cách trang trí của căn phòng vừa lẩm bẩm khen gu thẩm mỹ của anh.
Cô cứ nghĩ “một chút” trong lời anh là rất nhanh, nhưng không ngờ được qua hơn hai mươi phút, cô đã nghịch điện thoại chán chê rồi mà anh vẫn đang rất chăm chỉ xem tài liệu.
Nhịn hết nổi, cô phải lên tiếng gọi:
“Đường tổng, anh…”
“Năm phút nữa.”
Cô vừa mở miệng đã bị Đường Hạo chặn lại, có chút buồn chán chống cằm nhìn anh. Người này vẻ ngoài không tồi, nhưng tính khí rất khó chiều và kỳ quái. Nghe nói anh ta từng thay qua mấy chục cô bạn gái, phần lớn là các cô gái nói chia tay trước, vì anh không thật sự quan tâm họ. Ngay cả việc đưa bạn gái đi dạo phố anh cũng không làm được, bận cái này bận cái kia, vậy thì cho dù giàu có đến đâu cũng không cô gái nào chịu đựng nổi.
Lâm Nhã nghiêng người tựa vào sofa, nhìn đồng hồ trên tường. Đúng năm phút sau, Đường Hạo cầm lấy một tệp tài liệu đến ngồi đối diện cô và nói:
“Đây là điều kiện của tôi.”
Mở tập giấy dày thật dày ra, Lâm Nhã có hơi sững người. Thứ này cũng hơn ba mươi trang, rất nhiều rất nhiều chữ, cô chưa đọc đã thấy đau đầu rồi.
“Đại ca, có cần thiết phải như thế không?”
“Mục số 10, điều thứ 23, thái độ nói chuyện với cấp trên phải đầy đủ tôn trọng.”
“Khụ khụ…” Lâm Nhã lật đến mục số 10, thấy có hơn 50 điều cần nhớ khi ở cạnh anh.
Được rồi, đúng là cô thiếu chút thành ý và không chuyên nghiệp lắm. Lâm Nhã đứng đắn lại, ngồi thẳng lưng rồi dùng tư thế đoan trang lật xem tài liệu, không lắm mồm nữa.
Cô xem rất cẩn thận, không bỏ sót bất kì một chữ nào trong hợp đồng.
Tiêu chuẩn của Đường Hạo quả thật hơi cao, không nói về công việc, riêng mục yêu cầu thêm của anh ta có thể so với một cái sớ. Khắt khe đến cả đời tư, gu ăn mặc và cách đi đứng, nói chuyện của thư ký.
Để cô ngồi đó, Đường Hạo tiếp tục trở lại bàn làm việc và gõ phím lạch cạch, nắng chiều xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, muốn tìm ra chút khuyết điểm, nhưng ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy đâu.
Lâm Nhã sớm biết muốn làm thư ký cho Đường Hạo và ở lại bên cạnh anh không dễ, nên cô đã dùng gần mười năm điên cuồng học tập, hiện tại đến lúc nhận lại thành quả rồi.
Cô đến bàn làm việc của Đường Hạo, đặt hồ sơ của chính mình lên bàn, nghiêm túc nói:
“Đường tổng, mặc dù cách xin việc của tôi khá cực đoan, nhưng tôi có lý do riêng của mình. Tôi cam kết sẽ không làm chuyện ảnh hưởng xấu đến công ty của anh. Đây là hồ sơ lý lịch của tôi. Cảm ơn anh vì đã cho tôi cơ hội.”
Đường Hạo ngẩng đầu nhìn cô, khẽ gật đầu:
“Về xem kỹ hợp đồng, cảm thấy bản thân làm được thì ngày mai đến, sẽ có người hướng dẫn công việc cho cô.”
Thái độ của anh tốt hơn lúc sáng rất nhiều, làm Lâm Nhã thấy là lạ, nhưng rồi cô nhận ra một, khoảng thời gian nửa ngày cũng đủ để anh điều tra về cô. Một người xa lạ đột nhiên xông vào khách sạn kéo anh rời đi, sau đó đưa anh về nhà và chụp ảnh khỏa thân lại để uy hiếp, nói muốn làm thư ký cho anh, anh có thể không điều tra sao?
Lâm Nhã tạo cho mình một lý lịch trong sạch, thành tích khủng, vẻ ngoài xinh đẹp, không có vết nhơ nào trong quá khứ, lại chưa từng kết giao bạn trai, quan trọng nhất là không có chút liên quan nào đến các công ty đối thủ. Có lẽ vì vậy nên Đường Hạo mới thay đổi thái độ với cô.
Cô chào anh một tiếng rồi rời đi, nhưng ra đến cửa mới sực nhớ một chuyện vô cùng quan trọng, vội xoay người.
Thấy cô quay lại, anh hỏi:
“Chuyện gì?”
“À, cái đó… Đường tổng, anh có thể cho tôi vay chút tiền được không?”
Lâm Nhã thấy anh nhíu mày, không khỏi cười hề hề:
“Là như vậy, để đưa anh ra khỏi Thiên Tinh, hôm qua tôi đã nhờ bạn…”
Cô bắt đầu dùng hết những lời hay ý đẹp để tôn vinh sự anh dũng của bạn thân khi xông pha ở Thiên Tinh, nói cực kỳ lưu loát, chân thành. Cô tự nhận là mình nói đến mức có khả năng cảm động trời xanh. Cuối cùng, Đường Hạo chịu không nổi trước sự lải nhải của cô, phất tay ý bảo cô dừng lại.
“Cầm lấy!” Anh vừa nói vừa ném qua một cái thẻ, thứ này vốn là tiền anh chuẩn bị để đưa cho cô trong trường hợp cô biết khó mà rút lui, không quấn lấy anh nữa.
Lâm Nhã chụp lấy, híp mắt cười:
“Cảm ơn Đường tổng, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cô nói xong chạy vội rời đi, chuẩn bị đến đồn cảnh sát nộp tiền phạt và cứu rỗi cậu bạn của mình.
Đường Hạo ngồi ở đó nhìn bóng lưng của cô, trầm ngâm suy nghĩ về chuyện đêm qua.
______________________________