Tính tình của Lâm Ngọc rất xấu, là loại "con gái bé bỏng" được bố mẹ chiều hư, nhưng chung quy vẫn là em gái cô, hơn nữa kiếp này con bé chưa làm gì nên tội, vậy mà... cô lại cảm thấy không thích con bé.
Một giờ rưỡi sáng, Lâm Nhã vì phiền muộn mà mất ngủ. Cô mò dậy thay quần áo, trang điểm sơ qua sau đó ra ngoài bắt taxi đi bar để giải sầu, còn không quên gọi điện thoại cho bạn tốt để rủ rê, nhưng Từ Côn báo lại là hôm nay không thể ra ngoài, cô đành uống một mình.
Bar cô đến là một nơi uống rượu cao cấp, không có sàn nhảy và những điệu nhạc đinh tai nhức óc như club, người nơi này ăn mặc cũng tương đối lịch sự, không quá sexy thô thiển.
Lâm Nhã uống đến ly thứ ba thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa, đây đã là người thứ mấy muốn bắt chuyện với cô rồi nhỉ?
“Cô đi một mình sao?” Chất giọng thanh thoát mang theo chút dịu dàng, vừa nghe đã biết là loại hình ôn nhu mà bao cô gái yêu thích.
Lâm Nhã nghiêng đầu sang quan sát, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi đen để hở hai cúc áo đầu tiên, mặc quần jean và mang giày thể thao trắng, một khuôn mặt trắng trẻo xinh trai. Không ngờ lại là một cậu trai trẻ?
Lâm Nhã lười biếng phất phất tay, nói:
“Đi chỗ khác chơi đi nhóc.”
Cô quên mất hiện tại mình mới hai mươi hai tuổi, còn trẻ hơn anh ta một chút, chỉ là tâm hồn của cô già dặn hơn mà thôi.
Người nọ bị gọi là nhóc thì hơi sững sờ một chút, sau đó bật cười:
“Cô gọi tôi là nhóc?”
Lâm Nhã nhếch lông mày:
“Ở chỗ này chỉ có tôi và cậu, không gọi cậu thì gọi ai?”
“Được rồi, nhóc đây cũng đi một mình, không biết bà chị có hứng thú nói chuyện tâm sự không?” Chàng trai kia vẫn rất bình tĩnh trước thái độ khó chịu của cô.
“Không có hứng, tôi sắp phải về rồi, ngày mai còn đi làm.” Lâm Nhã lắc đầu.
“Bà chị trông còn trẻ như vậy, không phải sinh viên à?”
“Không.”
“Chị bao nhiêu tuổi?”
Lâm Nhã chống cằm nhìn cậu ta:
“Hai mươi tám, cậu hỏi nhiều thế làm gì? Muốn làm quen?”
Cậu trai trẻ kia mỉm cười nhìn cô: “Muốn.”
Lâm Nhã đưa thẻ cho nhân viên tính tiền rồi nói:
“Nhưng tôi không có hứng yêu đương, cảm ơn.”
Cô nhận thẻ, bước nhanh rời đi, người phía sau nhìn một lát, sau đó cũng đứng lên.
Lâm Nhã uống không nhiều, vẫn còn rất tỉnh táo, đủ để nhận ra có người theo sát mình. Cô dừng bước chân, thở ra một hơi dài rồi hỏi:
“Cậu là biến thái à?”
“Tôi họ Cố.”
Họ Cố? Lâm Nhã đang định đưa tay vẫy taxi đột nhiên sững lại, người ở nơi này họ cố không nhiều lắm, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cậu ta tuy đơn giản nhưng đa phần đều là hàng hiệu, lại còn vừa trẻ vừa đẹp trai như thế, cô lập tức nghĩ ngay đến một người.
Cô xoay người nhìn chàng trai kia, có chút khó khăn mở miệng:
“Cậu đừng nói với tôi cậu tên Thiên đấy?”
“Sao cô biết?” Chàng trai trẻ giật mình nhìn cô.
Mẹ nó, thật sự là Cố Thiên, Lâm Nhã thấy có hơi đau đầu.
Cố Thiên là cậu ấm của tập đoàn Thiên Tinh, kiếp trước chưa từng nói chuyện qua nhưng nghe tin tức về cậu ta không ít, bảo cô không biết sao được? Chẳng lẽ chuyện cô cứu Đường Hạo ra khỏi Thiên Tinh bị truy cứu? Người hại Đường Hạo là bọn họ?
Mới nghĩ đến đây, Lâm Nhã lập tức tự phủ định. Mặc dù người phía sau Thiên Tinh chưa từng một lần lộ mặt, nhưng mọi người đều biết nơi đó thuộc quyền sở hữu của Cố gia, mà Đường gia và Cố gia nước sông không phạm nước giếng, hai bên theo đuổi hai lĩnh vực khác nhau, cần gì phải gây chuyện cho phiền phức.
Trong lúc Lâm Nhã đang bận suy nghĩ, Cố Thiên đã đến gần cô, sau đó rất ra dáng công tử bột nhà giàu mà hỏi:
“Cô không có xe phải không? Tôi đưa cô về nhé?”
Làm sao đây? Lâm Nhã thật sự không muốn dính líu đến Thiên Tinh thêm nữa, ngộ nhỡ Đường Hạo biết cô qua lại với Cố gia, lại hiểu lầm cô là người của họ thì hỏng bét.
“Không cần, không hẹn gặp lại.” Lâm Nhã vội đưa tay vẫy taxi, không cho Cố Thiên cơ hội nói nữa, cứ thế chạy mất.
“Này!” Chàng trai trẻ hướng về phía taxi kêu lên, có chút tức giận.
Lâm Nhã vừa rời đi một lúc thì phía sau Cố Thiên có mấy tiếng cười nhạo vang lên:
“Chà, Cố thiếu gia danh tiếng không tệ nha, mỹ nữ vừa nghe tên không những không sà vào lòng mà còn xách giày cao gót chạy mất, ha ha ha.”
“Tôi nói rồi mà, vừa nhìn đã biết cô nàng là loại hình khó tán.”
“Cậu là biến thái sao? Không, tôi họ Cố! Ha ha ha.”
Cố Thiên nghe tiếng châm chọc của bạn bè, giận đến đỏ mặt, quay sang nói:
“Các cậu câm miệng! Không phải chỉ là một vụ cá cược thôi sao?”
Bạn bè của Cố Thiên đến gần, đưa tay choàng cổ cậu rồi nói:
“Cậu còn chưa biết tên người ta, số điện thoại cũng không xin được, vậy có phải là thất bại rồi không?”
Một tên khác sờ sờ cằm, nói:
“Cô nàng này cá tính hơi mạnh, hay là cho Cố Thiên thêm thời gian? Dù sao cậu ta cũng chưa có kinh nghiệm yêu đương.”
“Cố Thiên, cho cậu một tháng thì thế nào, đủ lâu chưa?”
Cố Thiên mặt mũi nhăn nhó hất cái tay đang đặt trên người mình xuống, sau đó có chút xấu hổ nói:
“Được rồi, một tháng thì một tháng.”
Vừa rồi ngồi trong bar thấy có mỹ nữ một mình uống rượu, mấy chàng trai trẻ hùa nhau đến tán tỉnh, đẩy qua đẩy lại cuối cùng đẩy Cố Thiên - nhị thiếu gia của Cố gia ra ngoài. Cậu chàng năm nay hai mươi bốn tuổi, chưa từng yêu đương, làm gì có kinh nghiệm chứ. Xui xẻo nhất là còn đụng trúng một cô gái khó tính, vừa nói mấy câu đã đứng lên rời đi, nghe tên cậu xong còn chạy nhanh hơn.