• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác lén lút của Đường Hạo không làm người đàn ông kia chú ý chút nào, ông ta ném cây gậy sang một bên rồi dùng chân đạp lên ngực anh, dùng sức đè xuống.



“Mày làm tao mất việc, làm tao xấu hổ với vợ con, hôm nay tao sẽ cho mày biết mày không là cái thá gì hết!”



Người đang bị trói, Đường Hạo không phản kháng được, chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn ông ta. Anh chịu đựng cơn đau đầu và cảm giác nhức nhối trước ngực, hơi thở dần trở nên hỗn loạn.



Lúc này, công ty vẫn còn trong ngày nghỉ. Lâm Nhã sau khi trở về từ bữa tiệc cũng không liên lạc với Đường Hạo làm gì, cô đang trốn tránh… Trốn tránh thực tại và cả nội tâm đang dậy sóng của mình.



Vừa tắm xong, điện thoại trên bàn reo vang, là một dãy số lạ mắt. Cô chần chừ một chút rồi không bắt máy, nhưng người nọ không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi đến.



Lâm Nhã vươn tay cầm lấy, nhẹ giọng đáp một tiếng. Đầu dây truyền đến tiếng cười ha hả của một người đàn ông, rất hả hê. Cô nhận ra giọng cười đó, là Trần Chính Hào.



“Anh cười cái gì?”



[Cô nói xem? Ha ha, tôi không sống tốt được thì cả cô cũng đừng mong sống tốt!] Trần Chính Hào nghiến răng nghiến lợi.



Sau khi trốn khỏi công ty, hắn khắp nơi bị người ta truy nã, còn có chủ nợ đến đòi nợ, làm hắn phải trốn chui trốn nhủi. Gia đình hắn hiện tại vẫn sống ổn nhưng bị phía cảnh sát kiểm soát, hắn không thể quay trở lại nhìn mặt bố mẹ nữa, không khác gì con chó hoang.



Hắn biết nếu mình ra ngoài, cùng lắm thì ở tù chục năm hoặc hơn. Song, hắn không cam lòng bị bắt giam, không cam lòng bản thân chịu đựng giày vò mà người hại hắn vẫn sống tốt bên ngoài.



Trần Chính Hào cười như một tên thần kinh, sau đó mới dần bình tĩnh lại.



[Thằng khốn Đường Hạo đang ở trong tay tôi, cô có muốn đến nhìn thử không? Nhớ mang theo hai va li tiền mặt, khoảng chục triệu đô là được.]



Lâm Nhã siết chặt điện thoại trên tay, nước trên tóc còn chưa kịp khô, đang tích giọt nhỏ xuống khăn tắm trên cổ cô. Cô còn chưa lên tiếng, đối phương đã cúp máy.



Bắt cóc tống tiền ư? Tên Trần Chính Hào này đúng là không gì không dám làm. Cô vẫn còn giữ một cái thẻ riêng của Đường Hạo, nhưng rút một lần chục triệu là không thể. Điện thoại hiện lên tin nhắn địa chỉ, kèm theo câu cảnh cáo nếu báo cảnh sát thì sẽ để cô nhặt xác Đường Hạo.



Lâm Nhã đã nghĩ đến ý định gọi điện thoại cho cảnh sát, chỉ là… cô không dám đem tính mạng của Đường Hạo ra cá cược. Hít sâu một hơi, khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc chưa từng có. Qua loa xử lý tóc xong, cô gọi điện thoại bảo Từ Côn mang đồ đến cho mình rồi tranh thủ thời gian ra ngoài chuẩn bị.



Hơn hai tiếng sau, Lâm Nhã một mình lái xe ra vùng ngoại ô rồi đi thẳng đến địa chỉ mà Trần Chính Hào đưa. Bàn tay nắm chặt vô lăng của cô đang run lên nhè nhẹ, trong lòng lo lắng bất an.



Đường Hạo là bị cô hại, cô đến đây chỉ vì áy náy mà thôi! Không phải vì cô lo lắng, không phải! Lâm Nhã liên tục tự nhủ, lúc xe dừng lại, cô mang theo hai va li cỡ lớn đi vào trong.



Nơi này là một khách sạn cũ đã không còn dùng nữa, xung quanh cây cối um tùm, Lâm Nhã vừa đi vừa quan sát.



Mở cửa ra, cô liền nhìn thấy Đường Hạo đang nằm trong tư thế bị trói, trên trán và sàn nhà có vệt máu, mắt nhắm nghiền. Còn có hai người đứng gần chỗ Đường Hạo, không ai khác ngoài Trần Chính Hào, và một người đàn ông trung niên lạ mặt nào đó.



Cô đem hai va ly to ném mạnh qua chỗ họ, móng tay đâm sâu vào trong da thịt. Tên ngốc Đường Hạo này, sao có thể để bọn chúng bắt được, sao lại bị đánh đập thế kia? Còn đâu hình dáng cao cao tại thượng thường ngày nữa?



Ánh mắt của cô không dám nhìn thẳng về phía anh, chỉ lạnh lùng nhìn Trần Chính Hào. Hắn cúi người mở va ly ra, cẩn thận dùng tay kiểm tra qua một lượt.



Nửa trên là tiền thật, nửa dưới va li là tiền giả. Lâm Nhã không thể rút quá nhiều tiền. Từ Côn và cô làm qua không ít chuyện, muốn tìm một người in tiền giả là không khó, tất nhiên, không thể tìm người bên Vạn Mỹ vì họ không làm chuyện này được.



Người đàn ông trung niên kia rất cảnh giác, đi ra ngoài nhìn ngắm một lượt rồi đưa dao kề sát vào mặt Lâm Nhã, nói:



“Mày không gọi cảnh sát chứ?”



“Không, tôi đến một mình.”



Lâm Nhã lạnh lùng trả lời, khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc, nhưng đáy lòng đang điên cuồng mắng chửi hai tên khốn này. Trên gò má cảm giác được một chút lành lạnh, cô nâng mắt lên, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên kia.



Ông ta dùng dao vạch một vệt nhỏ dưới mi mắt cô, máu tươi theo mũi dao kéo thành đường dài. Mặc dù đau, nhưng cô lại không hề chớp mắt.



“Gan con nhóc này không nhỏ. Xử lý sao đây?”



Trần Chính Hào đi đến gần Lâm Nhã, đưa tay sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của cô, nói:



“Mày muốn tao tha cho thằng kia không?”



Đầu ngón tay của hắn hất về phía Đường Hạo, dáng vẻ bỡn cợt làm Lâm Nhã chán ghét. Cô hận, hận chết cái kẻ này.



“Muốn hay không? Hả? Mày đến đây không phải vì lo lắng cho nó à?”



“Thì sao? Anh muốn gì?” Lâm Nhã đứng trước hai người đàn ông nhưng vẫn rất bình tĩnh, tay phải lặng lẽ chạm nhẹ vào bên hông.



Lúc đến đây cô mặc áo khoác dày, bên trong giấu thứ gì thì không ai biết được. Trần Chính Hào phát hiện ra động tác của cô, lập tức cảnh giác cầm lấy dao trên tay người đàn ông bên cạnh mà ép sát vào động mạch cổ của cô.



“Mày giấu cái gì đấy?”



Lâm Nhã nói: “Điện thoại.” Sau đó liếc mắt ý bảo Trần Chính Hào tự kiểm tra.



“Anh giữ Đường Hạo làm con tin còn sợ một cô gái như tôi làm gì anh à? Gan thỏ đế.”



Cô mỉa mai, ánh mắt không cố định, thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh. Trong không khí có mùi xăng dầu rất hăng, rõ ràng Trần Chính Hào đã đổ đầy chất cháy ở chỗ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK