• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay tâm trạng cô tốt, lá gan cũng lớn hơn, không biết sống chết khiêu khích anh, “Đến đây nào.”

Thiệu tiên sinh xé rách áo sơ mi trắng của cô, một cặp tròn trịa nhảy bật ra trước mắt, hai viên đậu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp ren đen. Anh lười mở khóa chốt áo lót ở sau lưng cô, kéo mạnh lớp vải yếu ớt kia xuống.

Thiệu tiên sinh há miệng gặm cắn.

“Sít…”

Cô không ngờ anh cắn thật, trách móc nói: “Thiệu tiên sinh, anh đừng cắn em chứ…”

Thiệu Dịch Chi quả nhiên buông lỏng răng hàm, đổi thành dùng đầu lưỡi mân mê dấu răng kia, cô đang định cười…anh thật là thương mình.

Bỗng lại cảm thấy đau đớn một trận…chẳng qua anh đổi vị trí khác tiếp tục cắn mà thôi.

Ngày bình thường Thiệu tiên sinh luôn thương tiếc cô, màn dạo đầu vô cùng dịu dàng, đều đợi đến phía sau mới bắt đầu dày vò cô, hôm nay bị cô khiêu khích thế này, anh không muốn bỏ qua cho cô nữa, phóng túng buông xõa dục vọng.

Anh gặm cắn ngực trái của cô đến mức không còn nơi nào để cắn tiếp mới chịu đổi sang bên còn lại, cô cúi đầu nhìn qua, trước ngực trái là một mảnh bừa bộn, dấu răng có nặng có nhẹ trải khắp bầu vú tròn trịa, viên đậu đỏ vốn dĩ nhỏ nhắn cũng bị anh dùng răng ngậm cắn dày vò thật lâu, bây giờ sưng đỏ vô cùng đáng thương, đứng thẳng trong không khí lạnh lẽo.

Anh ngậm mút viên đậu đỏ nhỏ bé còn lại bên vú phải, cô thật sự sợ anh, liên tục làm nũng: “Thiệu tiên sinh, ưm…em đau quá, anh, anh nhẹ một chút…”

Cô vươn tay với lấy hai quả bi nằm trên bàn cầm trong lòng bàn tay, đặt lên sống lưng anh, nhẹ nhàng lăn đẩy, cố ý đánh vòng nơi sau eo của anh.

Thiệu tiên sinh chỉ cảm thấy sau eo ngứa ngáy, cuối cùng cũng buông tha đầu v* của cô, giữ chặt hai tay cô, giật lấy hai quả bi tròn kia, hung hăng nói bên tai cô: “Còn không thành thật, anh sẽ nhét hai quả bi này vào cái miệng nhỏ phía dưới của em.”

Cô tủi thân nói, “Thiệu tiên sinh, anh ăn hiếp em…”

Anh cười xấu xa nói, “Đúng, anh chính là ăn hiếp em.”

Nói xong, anh lại cúi đầu cắn lên bầu vú mềm mại, nhưng mà lần này nhẹ nhàng hơn nhiều, anh không còn gặm cắn quả nho đáng thương kia nữa, mà dùng sức mút mát nó, dùng đầu lưỡi trêu chọc không ngừng.

Anh cũng không để lại dấu răng thật sâu ở da thịt xung quanh nữa, chỉ là những nơi anh đi qua, đều bị trồng xuống từng quả dâu màu đỏ tươi.

Cuối cùng anh cũng chịu lấp đầy cô, nhanh chóng cắm vào thật sâu.

“Á…quá, quá sâu…”

Thiệu Dịch Chi biết cô đã động tình từ lâu, nước ở bên dưới nhỏ giọt chảy thành một vũng nhỏ, anh mới không tin lời cầu xin của cô, bắt đầu mạnh mẽ làm cô.

Anh dùng sức giã vào hoa huy*t làm không ít chất lỏng bắn ra, thấm ướt lông mao của bọn họ, mỗi lần anh đâm luôn kèm theo tiếng da thịt va chạm nặng nề, cũng hòa lẫn với tiếng òm ọp nhóp nhép của mật dịch.

Khoảng thời gian này cô gần như được anh dạy dỗ mỗi ngày, sớm đã không còn là cô gái nhỏ ngơ ngác lúc ban đầu, dần dần học được cách làm thế nào phối hợp hứng thú của anh. Cô cũng muốn khiến anh thoải mái hơn.

Vòng eo Giang Phong chủ động uốn éo, để hoa huy*t bao bọc xoắn tròn gậy th*t của anh, để vách thịt của cô dán sát vào gậy th*t tựa như vòng lăn, hết vòng này đến vòng khác ra sức vuốt ve. Thiệu tiên sinh phát ra tiếng rên thoải mái, đâm cô càng thêm hưng phấn.

Cơ thể cô uốn, mỗi lần đầu nấm của anh lướt qua khối thịt mềm mại, cô luôn cảm thấy như bị điện giật, sướng tận mây xanh.

Khoái cảm tích trữ càng nhiều, sẽ càng muốn lên đỉnh sung sướng, một giây cũng không đợi được. Cô ôm lấy cổ anh, “Thiệu tiên sinh, nhanh thêm chút nữa…”

Anh tăng tốc cắm rút, mỗi lần chọc vào miệng tử cung, tiếng rên rỉ của cô lại ngắt quãng, toàn thân run lẩy bẩy đạt đến cao trào.

Cô cắn một phát lên cổ anh, hung hăng nghiến răng, cho đến khi nếm được mùi máu tanh nồng mới chịu buông ra, sau đó dùng đầu lưỡi liếm láp vết thương, mút mát vệt máu của anh.

Tiểu huyệt co rút, kẹp chặt anh. Anh bị cô liếm láp vết thương, ngứa ngáy tê dại, cuối cùng cũng không nhịn được, rên khẽ phóng thích ra ngoài.

Anh rút vật cứng của mình ra, Giang Phong vẫn đang duy trì tư thế hai chân dang rộng, bởi vì vận động cắm rút trong thời gian dài, nên hoa huy*t vẫn chưa thể khép lại, vẫn đang mở to miệng, một khép một mở rất có quy luật, Thiệu Dịch Chi nhìn mà nổi lên ý xấu.

Anh giữ chặt chân cô, không để cô khép lại, thật sự cầm lấy quả bi đen, kề vào miệng hoa huy*t rồi đẩy vào bên trong, quả nhiên hoa huy*t dâm đãng không biết thỏa mãn bắt đầu hút lấy quả bi kia.

Cô còn chưa kịp phản đối, Thiệu tiên sinh đã tiếp tục nhét quả bi tròn kia vào bên trong, khiến bộ phận thô to nhất của quả bi đen kẹt ngay miệng huyệt.

“Á…”

Miệng hoa huy*t bị nong đến cực hạn, da thịt non nớt co giãn tàn nhẫn, đến cả âm môi cũng gần như biến mất. Lối vào chật hẹp bị căng cực hạn không thể tự mình khép mở, chỉ có thể nhúc nhích thật nhẹ nhàng, mang theo quả bi đen kia khe khẽ run rẩy. Mặt ngoài bi đen bị tưới đẫm dịch thể của cô, phản chiếu ra tia sáng lóa mắt.

Đỏ và đen, mềm và cứng, đỏ tươi và ảm đạm.

Thiệu Dịch Chi nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, quan sát kỹ kiểu khác biệt tuyệt đối này, cảm thấy đẹp đẽ vô cùng.

“Thiệu tiên sinh, em đau quá…..”

Cô giãy giụa, đấm lên lồng ngực anh.

Thiệu Dịch Chi giữ cô lại, “Được được được, lập tức lấy ra giúp em.”

Anh cúi đầu nhìn, bỗng ngẩn người: Trong lúc giãy giụa, vậy mà cô lại càng hút quả bi đen thô to kia vào trong, bây giờ thịt non của miệng hoa huy*t vẫn đang không người nhúc nhích, càng nuốt càng sâu.

Hiển nhiên cô cũng cảm nhận được quả bi đen kia đang chuyển động trong cơ thể mình, bị dọa cho tái mét mặt mũi, “Thiệu tiên sinh, anh mau lấy ra đi…”

Thiệu Dịch Chi muốn cầm lấy nửa phần sau của quả bi đen kia, kết quả mãi không cầm được, mặt ngoài của bi đen bị dịch thể của cô thấm ướt trơn không bám được, cộng thêm độ cong, anh vừa chạm vào ngược lại càng đẩy vào sâu hơn.

“A a a…” Cô bật khóc hu hu, “Thiệu tiên sinh, có phải anh cố ý không, hu hu….anh rõ ràng là cố ý…”

“Anh không phải cố ý!”

Thiệu Dịch Chi lại nhìn xuống giữa háng cô, diện tích màu đen có thể nhìn thấy càng lúc càng nhỏ. Miệng hoa huy*t đã ăn hết phần thô to nhất, sau này càng nuốt càng nhanh, có cản cũng cản không được.

Anh nghiến răng cắn lợi nói: “Em đừng hút vào nữa!”

Cô vô cùng uất ức, hét một tiếng: “Em có hút đâu!”

Trong lúc cô hét lên vô tình kẹp chặt bắp đùi, lần này hoàn toàn không nhìn thấy vật thể màu đen nữa.

Vật to lớn kia chuyển động trong cơ thể cô, đường hành làng chật hẹp vô tình bị nong căng, cô đau đến hít thở không thông.

Cô bất lực khóc lớn, “Thiệu tiên sinh…hu hu hu…em đau quá…hu hu….”

Từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bụng nhỏ của cô nhô lên, Thiệu Dịch Chi ấn giữa hai đầu lông mày, hận không thể tát cho mình một tát.

Anh cầm một chiếc áo khoác trùm thân thể cô lại, bế ngang cô lên, lái xe trực tiếp chạy đến bệnh viện.

Khi anh ôm cô ra khỏi hàng ghế sau, trên trán cô toàn là mồ hôi lạnh, trái tim anh đau nhói, ôm cô xông vào phòng cấp cứu.

Thiệu Dịch Chi đưa cô về nhà đã là hơn 10 giờ.

Anh đặt cô nằm lên giường, cô kéo chăn qua khỏi đầu, che kín mặt, không muốn nói chuyện với anh.

“Cơm tối còn chưa ăn, ăn chút gì đó rồi hẵng ngủ, anh đi nấu đồ ăn.”

Cô không trả lời.

Thiệu tiên sinh vào phòng bếp lục lọi, sau cùng nấu một túi sủi cảo.

Anh bưng vào phòng ngủ, dựng cho cô một cái bàn nhỏ, anh đút một cái, cô ăn một cái.

Ăn mãi ăn mãi, cô bỗng nhiên bật khóc.

Nhưng cô chịu đựng lâu như thế cũng không mắng chửi anh, tới tới lui lui chỉ nói một câu: “Sao anh có thể như thế…”

Thiệu Dịch Chi vỗ vỗ lưng cô giúp cô thuận khí, đợi cô không thở dốc nữa mới nói: “Chuyện này là do anh không đúng, anh bảo đảm với em, sau này tuyệt đối không như thế nữa, nhé?”

Cô không nói được, cũng không nói không được, chỉ ngoan ngoãn ăn hết sủi cảo.

Thiệu tiên sinh tắm rửa xong muốn ôm cô đi ngủ, kết quả bị cô đẩy ra, sống chết không cho ôm.

Anh thở dài một hơi, may là đã nhận lỗi nếu không sợ đến cả giường cũng không được lên.

Sáng sớm Giang Phong tỉnh lại, chỉ cảm thấy bên dưới vẫn còn đau, soi gương lần nữa, trên ngực toàn là vết xanh xanh tím tím, cô tức đến mức nghiến răng.

Thiệu tiên sinh giúp cô xin nghỉ phép với Lý Tầm Vi, để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Buổi sáng anh ở nhà cùng cô, nghĩ đủ mọi cách làm cô vui vẻ, cô cũng không khách sáo, một hồi đòi Thiệu tiên sinh gọt trái cây, một hồi lại đòi nghe Thiệu tiên sinh hát, tùy ý sai bảo Thiệu tiên sinh.

Buổi chiều anh có một cuộc họp quan trọng cần tham gia, trước khi đi anh hỏi cô: “Hết giận chưa?”

Cô kiêu ngạo ngẩng đầu, “Em đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tạm thời tha thứ cho anh đấy.”

Chia sẻ:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK