• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết thể dục kết thúc, thầy Thiệu lại dạy cho bạn học Tiểu Giang một tiết học tư tưởng: 

“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, sau này em vẫn nên ít tiếp xúc hơn với Bạch Hoàn Tử.”

Bạn học Tiểu Giang vừa học vừa thực hành, suy một mà ra ba, “Em thấy anh cũng khá đen…sau này phải ít tiếp xúc với anh thôi.”

“…Vậy được, các em chơi thân với nhau anh không quan tâm, nhưng cô ta hôn em ở trước mặt anh thì tính là gì?”

“…Hôm qua Hoàn Tử hôn em hả?”

Trong mắt Giang Phong lấp lánh ánh sao nhỏ, vậy mà vô cùng vui sướng, giống như một bạn fan nhỏ bé được idol lật bảng tên vậy.

Thiệu Dịch Chi tức tối không có chỗ xả, anh chọt chọt trán cô, “Đừng nói là hôn, anh thấy em dù có bị cô ta ngủ cũng không hề biết.”

Giang Phong che trán, nhỏ giọng nói: “Hôn thì hôn thôi…”

“Đó là cách biểu đạt tình cảm của Hoàn Tử, Hoàn Tử thích kiểu thân mật trên thân thể, ừm…em cũng thích.”

Cô ngập ngừng, rồi hỏi ngược lại anh: “Chẳng lẽ anh không thích?”

Nếu như anh dám nói không thích, đoán chừng sẽ lập tức bị cô đá văng ra xa.

Thiệu Dịch Chi tức muốn ói máu, đành trông chừng cô gái nhỏ nhà mình 24/24, chỉ sợ bị mụ yêu tinh ngoài kia đào góc tường.

Kết quả mấy ngày sau, Giang Phong lại hỏi anh, “Thiệu tiên sinh, em có thể đến nhà của Hoàn Tử ngủ một đêm không?”

Thiệu tiên sinh không tưởng tượng nổi, loại người như Bạch Hoàn Tử, người khác né tránh còn không kịp, cô thì trái lại, ngơ ngác chạy đi ở cùng với người phụ nữ kia?

Cô làm nũng với anh, “Thiệu tiên sinh, thời thanh xuân của người khác thì có chị em tốt ngủ cùng một chiếc giường, chỉ có em không có, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được Hoàn Tử, anh hãy đáp ứng tâm nguyện nhỏ bé của em đi mà.”

Cô vươn một ngón tay nhấn mạnh trước mặt anh: “Một lần, chỉ một lần!”

Anh nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô, hết cách, miễn cưỡng đồng ý: “Chỉ một lần này thôi đấy!”

Thiệu tiên sinh lại chọt chọt vào đầu cô, dặn dò nói: “Không được lõa thể ngủ!”

Giang Phong vui sướng đi thu dọn đồ đạc, cả người dạt dào mong đợi và hưng phấn.

Thiệu Dịch Chi lái xe đưa cô đến đó, cảm thấy chuyện này cứ lạ lạ thế nào.

Đợi khi Giang Phong xuống xe, đeo balo, chạy bước nhỏ về phía Bạch Hoàn Tử, anh mới biết có chỗ nào không đúng…

Sao anh lại giống người cha già thế này.

Giang Phong mang theo bộ phim tham gia Liên hoan phim đến nhà của Bạch Hoàn Tử, có lẽ là vì mọi thứ đã ổn thỏa, lần này cô khá ung dung, ngồi cắn hạt dưa, tập trung xem phim.

Bạch Hoàn Tử lấy ra một vò rượu dương mai nhỏ do ba cô ấy ủ, còn chưa mở nắp đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Bạch Hoàn tử đặt vò rượu lên bàn, chạy đi mở cửa.

Giang Phong không chờ nổi, tự mình rót trước một ly nhỏ, đang đưa đến bên miệng, chợt bị một giọng nam vang dội bảo dừng lại.

“Dừng lại!”

Giang Phong nhìn về hướng cửa lớn, chỉ nhìn thấy người nọ vừa chỉ vào cô, vừa vặn hỏi Bạch Hoàn Tử: “Đó là cái gì?”

“……”

Tống Tiêu thường xuyên đến nhà của Bạch Hoàn Tử để uống ké rượu, lần trước Bạch Hoàn Tử gạt anh ta nói đã uống hết, muốn để dành lại cho bản thân từ từ nhấm nháp, còn chưa kịp uống, đã bị người này bắt gặp.

Bạch Hoàn Tử mặt không đỏ tim không đập mà nói: “Đợt lần trước uống hết rồi, cái này mới ủ.”

Tống Tiêu trừng cô ấy một cái, sải bước lớn đi đến trước mặt Giang Phong, ôm lấy vò rượu dương mai kia, hung dữ nhìn Giang Phong thật lâu, sau đó không vui nói với Bạch Hoàn Tử: “Nếu như cậu nhỏ nhen muốn ăn mảnh thì cũng thôi đi, đằng này cậu còn chia rượu với người khác, còn gạt tôi nói đã uống hết!”

Giang Phong: Rượu thôi mà có ngon đến vậy không?

Cô vội vàng nhấp thử một hớp.

Ôi, ngọt ngọt, thật ngon!

Giang Phong nhảy cẫng lên muốn giật lại rượu dương mai, vóc người Tống Tiêu cao to, một tay giơ cao lên, cô hoàn toàn không với tới, nhảy lên mấy lần, sau đó ngã nhào xuống ghế sô pha, vẫn nhớ mãi không quên nói: “Đó là Hoàn Tử cho tôi mà!”

Bạch Hoàn Tử đỡ trán, ra lệnh cho anh ta: “Tống Tiêu cậu bỏ xuống!”

Tống Tiêu nghe lời cô ấy “bỏ” vò rượu xuống…từ một tay giơ cao biến thành bỏ vào lòng ôm chặt.

Giang Phong: …

Hòan Tử: …

Bạch Hoàn Tử bất lực nói: “Được được được, chia cho cậu một nửa được chưa?”

Giang Phong: Bị người khác giành mất một nửa không vui!

Đối mặt với ánh mắt u oán của A Phong, Bạch Hoàn Tử xoa đầu cô nói, “Không chấp nhặt với con sâu rượu.”

Tống Tiêu nhìn quanh một vòng, hỏi: “Ở đây đang mở tiệc công chiếu à?”

Giang Phong bị anh ta giành mất rượu, không vui vẻ nên không để ý anh ta.

Bạch Hoàn Tử hất cằm, bảo Tống Tiêu đi xin lỗi cô, “Phim mới của đạo diễn Giang tôi nói không tính, muốn xem? Tự đi mà cầu xin em ấy.”

Tống Tiêu cười đùa tí tởn đi đến trước mặt Giang Phong, đùa giỡn nói: “Em gái nhỏ, phim quay ra là để cho mọi người xem, có thêm một vị khán giả chẳng lẽ không tốt sao?”

Giang Phong lườm anh ta một cái, “Không cho anh xem.”

Tống Tiêu dời vò rượu đến cạnh tay cô, cười nói: “Tôi sẽ cho em thêm một phần tư, thế nào?”

Cái này còn tạm được.

Giang Phong gật đầu, miễn cưỡng nói: “Vậy…được thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK