• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Giang dẫn ông Thiệu đi ăn sáng như đã hẹn.

Trên đường đi Giang Phong hết lời khen ngợi nhà hàng đó.

Thiệu Dịch Chi hỏi: “Sao em biết nhà hàng này vậy.”

“Từng cùng bạn đến đây.”

“Ai?”

“…Một người tốt thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ!”

“Ai?”

“…Tống Tiêu.”

Thiệu Dịch Chi đứng yên tại chỗ, không đi nữa.

“Ơ, Thiệu tiên sinh, sao anh không đi nữa vậy?”

“Chúng ta đổi nhà hàng khác ăn.”

“Bánh trứng sữa của nhà này ngon lắm đấy, chân gà tươi mềm, vào miệng thì tan ngay, đi mà đi mà…”

Bàn tay của cô lắc lư tay áo của anh thật lâu cũng không thấy hiệu quả, cuối cùng cô hất tay anh ra, không vui nói: “Sao anh lại làm mình làm mẩy vậy!”

Thiệu Dịch Chi thấy vậy, vội vã thu lại cơn ghen, lần nữa nắm lấy tay cô, thành thật ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của bà xã.

Có lẽ khẩu vị của con người biết đồng hóa, số lần đi cùng cô càng nhiều, anh cũng càng quen ăn tối xã giao ở nhà hàng này, hẹn gặp mặt Nhiễm Thuận cũng vậy.

Nhiễm Thuận nhìn định vị trên điện thoại, hỏi: “Từ xa xôi chạy đến tận đây làm gì vậy?”

“Bà xã tôi thích.”

Trong lúc đợi món, Nhiễm Thuận nghịch điện thoại, nhìn thấy tin tức của mấy hãng tạp chí buôn chuyện, thử thăm dò nói: “Cậu với Dung Dung sắp…”

“Dung Dung là ai?”

Nhiễm Thuận thấy mặt Thiệu Dịch Chi mờ mịt, lập tức đầu đầy hắc tuyến.

“Tiều Dung Dung! Chính là con gái lớn của nhà họ Tiêu, người từng xem mắt với cậu đấy!”

Thiệu Dịch Chi suy nghĩ, hình như là có một người như vậy, “À…không nhớ rõ.”

Nhiễm Thuận đưa điện thoại cho anh xem, “Giả à?”

Thiệu Dịch Chi vươn tay lướt trên màn hình vài giây.

“HOT! Thiên kim nhà họ Tiều sắp có chuyện tốt, người trong cuộc tiết lộ đối tượng đính hôn!”

Hình kèm theo là hình trước đó anh cùng Tiều Dung Dung đi ăn cơm, độ rõ nét không cao, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt thông qua đường nét sườn mặt mơ hồ.

Bình luận nổi bật đầu tiên chính là một bức ảnh được ghép từ hai tấm hình: Một là hình chụp rõ nét sườn mặt của Thiệu Dịch Chi và hình được chụp lén.

Kabboo là tiểu tiên nữ: Vậy là thật rồi [Đau lòng] [Đau lòng] [Đau lòng] Aaaaa vậy mà giám đốc Thiệu của chúng ta lại kết hôn sớm, đệt!

Bàn tư vấn của Thiệu công tử: Đừng lan truyền tin đồn! Đừng hoảng loạn! Không phải thông báo chính thức đâu~ [Trái tim] [Trái tim] [Trái tim] [Trái tim].

Kinh thành đệ nhất mỹ nam Thiệu Dịch Chi: Ai nói tôi kết hôn, tôi từng nói, mãi mãi mãi mãi chỉ là người đàn ông của các em [Hôn hôn].

Quả táo nhỏ muốn ăn quả táo lớn: @Kinh thành đệ nhất mỹ nam Thiệu Dịch Chi yxh[1] có phải không? [Đầu lâu] [Đầu lâu] [Đầu lâu] [Đầu lâu] [Đầu lâu] [Đầu lâu].

[1] YXH: YXH/营销号: Doanh tiêu hào, blogger. Yxh khác với thuỷ quân, thuỷ quân là những account được nuôi đi khống bình, spam comment, mắng chửi/bênh vực định hướng dư luận. Yxh là những account lên bài

tạo thảo luận.

Chính chủ: …

Lời lẽ của những bản thảo ấy quá mờ ám, khiến người ta suy nghĩ xa xôi, không nói thẳng tên của anh, hình kèm theo cũng mơ hồ không rõ, hoàn toàn dư dả, nhưng trong khu bình luận đã an bài sẵn hình ảnh so sánh từ lâu, thật sự là dụng tâm khắc khổ.

Thiệu Dịch Chi trả điện thoại lại cho Nhiễm Thuận, cười khẩy nói: “Quan hệ của mấy tay báo chí truyền thông này với nhà họ Tiều cũng thật không tầm thường.” 

Nhiễm Thuận vô thức nói đỡ giùm Tiều Dung Dung: “…Dung Dung sẽ không làm thế đâu, muốn trách thì hãy trách hoa đào của cậu quá loạn, bị mấy tên săn ảnh theo dõi.”

Thiệu Dịch Chi lườm anh ta một cái, không chút lưu tình, “Cô ta ngu ngốc cậu cũng ngu theo?”

“Thiệu Dịch Chi, cậu quá đáng rồi đấy!”

Thiệu Dịch Chi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, rồi lại hất cằm về phía của Nhiễm Thuận, “Rót cho cậu ta một ly sữa óc chó.”

Chị gái nhân viên phục vụ nở nụ cười ngọt ngào với Nhiễm Thuận: “Dạ vâng, ngài đợi chút.”

“Đệt! Ông đây cần nước tăng lực, không cần sữa óc chó!”

Kết quả thứ được bưng lên vẫn là sữa óc chó.

Nhiễm Thuận bưng ly sữa óc chó lên một hơi nốc cạn, tức giận bất bình: Dựa vào đâu mà lời của người đẹp trai nói càng dễ sai bảo hơn?

“Dung Dung luôn tình sâu mãi mãi, lưu luyến không quên cậu, cậu thật sự không có cảm giác gì sao?”

“Đó là chuyện của cô ta. Cô ta muốn gả thì đi tìm người khác, đừng đến tìm tôi.”

“Bây giờ cậu với cô gái kia…là nghiêm túc sao?”

Thiệu Dịch Chi nhìn vào ánh mắt thăm dò của Nhiễm Thuận, “Làm sao? Cậu rất có hứng thú với cô ấy?”

Nhiễm Thuận vội vàng xua tay, “Không không không…tôi nghe Tiết Tử nói, tháng trước cậu vì bộ phim của cô ấy mà nhường một mảnh đất cho Trần Cục, nên cảm thấy cậu đối xử với cô ấy thật sự rất khác với những người khác. Tiền chỉ là thứ yếu, trước kia cậu cũng cho không ít mấy người phụ nữ khác, nhưng mà toàn cho thẳng tiền, lười nhọc lòng, trái lại tôi thấy cậu đối xử với cô ấy khá để tâm.”

Thiệu Dịch Chi ghét bỏ anh ta nói nhiều, “Ăn cơm cũng không chặn được miệng của cậu.” Anh cầm một miếng dứa nhét vào miệng của Nhiễm Thuận, tiếp đến rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau sạch vết dầu mỡ trên tay.

Nhiễm Thuận nuốt xong mới phát hiện ra điểm sai trái: Trước khi Thiệu Dịch Chi đút anh ta tại sao không lau tay, đút xong mới lau là có ý gì!

Đệt!

Bữa cơm này quả thật Thiệu Dịch Chi ăn không được an ổn. Chưa gắp được mấy đũa, đã bị sự quan tâm của bạn nhỏ Nhan Ngôn làm cho gượng gạo không thôi.

Tiểu quỷ nhà họ Nhan: Chú Thiệu, chú chia tay với chị Giang rồi à? [Đau tim.jpg].

Chú Thiệu: Đâu có.

Tiểu quỷ nhà họ Nhan: [Lừa đảo.jpg]

Tiểu quỷ nhà họ Nhan: Trên mạng nói chú sắp kết hôn với người khác rồi [Khóc] [Khóc]

Chú Thiệu: Giả đấy.

Chú Thiệu: Con nít con nôi đừng có suốt ngày lên mạng lướt sóng, cẩn thận bị sóng đánh lại đấy.

Tiểu quỷ nhà họ Nhan: Chú thật sự không có chia tay với chị Giang?

Chú Thiệu: Bọn chú vẫn đang tốt đẹp. [Đắc ý]

Tiểu quỷ nhà họ Nhan: Chú không lừa cháu đó chứ?

Chú Thiệu: Tại sao chú phải lừa cháu? [Mặt đầy dấu chấm hỏi.jpg]

Tiểu quỷ nhà họ Nhan: Vậy thì tốt…chú cũng không được lừa chị Giang đâu đấy. [Móc mũi]

Chú Thiệu: Tất nhiên.

Chú Thiệu: Cháu làm bài tập xong hết chưa? Có muốn làm thêm một xấp không?

Tiểu quỷ nhà họ  Nhan: Hứ! Bái bai nhé~

Khó khăn lắm mới ứng phó xong nhóc con kia, còn có vô số bạn bè nhiệt tình.

Nhiễm Thuận ngồi ở đối diện Thiệu Dịch Chi, tận mắt nhìn thấy điện thoại của Thiệu Dịch Chi reo mãi không ngừng, liên tiếp bị thăm hỏi về việc cưới vợ.

Mỗi khi nghe xong một cuộc gọi, sắc mặt của Thiệu Dịch Chi sẽ càng đen hơn một chút.

Anh thật không hiểu, tin tức giỡn chơi cũng có thể lan truyền rộng rãi như vậy???

Còn có, những tên quần chúng ăn dưa không quen không biết kia sẽ nhiệt tình như vậy, tại sao bà xã của mình lại không có phản ứng?

Tại sao không gọi điện thoại cho mình?

Tại sao?

Thiệu Dịch Chi châm một điếu thuốc, bắt đầu đi vòng vòng trong phòng bao.

Nhiễm Thuận nhìn thấy hành động kỳ lạ của anh, hỏi: “Không phải chỉ là một tin giả thôi sao, làm sáng tỏ mọi chuyện là được mà.”

Thiệu Dịch Chi không để ý anh ta, trong đầu chỉ có một chuyện: Tại sao cô không gọi điện thoại cho anh?

Không nhìn thấy?

Không quan tâm?

Thiệu Dịch Chi hút xong hai điếu thuốc, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị, vẫn nên chủ động nói rõ sẽ tốt hơn, nguyên nhân trước sau, kết cục phát triển, không được thiếu một cái nào.

Chỉ tiếc là…

“Xin lỗi, người dùng bạn vừa gọi đã tắt máy…”

Đệt.

Thiệu Dịch Chi cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài.

Mặt Nhiễm Thuận mờ mịt, “Cậu đi đâu đó?”

“Đi theo đuổi bạn gái của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK