• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì sao ư?

Khoảnh khắc ấy, bỗng dưng cô lại chẳng biết nói gì.

Cô chợt nhớ tới những năm trước khi kết hôn, Mục Trường Phong bị mẹ bắt tạm hoãn công chuyện ở phương Nam để quay về, câu đầu tiên hắn hỏi sau khi nhìn thấy cô cũng giống hệt vậy: “Vì sao phải gả cho tôi?”

Khi đó hắn vận quân phục, tuy đượm vẻ phong trần mệt mỏi nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn vô cùng sắc bén, có thể lờ mờ cảm nhận được hắn không kiên nhẫn, như thể sẵn sàng quay lưng bỏ đi bất cứ lúc nào.

Tình huống khi đó như một chậu nước dội thẳng vào mặt cô.

Thuở niên thiếu, dù chưa bao giờ cô tự tin thái quá đến độ ảo tưởng Mục Trường Phong thích mình nhưng nào có thấy hắn lạnh nhạt đến vậy bao giờ.

Cũng chính giây phút ấy, cô mới nhận ra lòng mến mộ và biết bao kỳ vọng của mình đối với hắn thật chẳng đáng một đồng.

“Thôi bỏ đi,” Ngày ấy, Mục Trường Phong chặn đứng lời cô sắp sửa nói ra, “Ai cũng như nhau cả, cứ vậy đi.”

Đoạn hắn cụp mắt, dửng dưng xoay người đi mất.

Hôn lễ tổ chức theo phong cách tân thời, Triệu Từ Thấm không trùm khăn voan đỏ truyền thống, vậy nên cô có thể thấy rõ từ đầu chí cuối Mục Trường Phong chưa từng cười lấy một lần.

Thì ra hắn không hề thấy vui.

Hồi đó trẻ người, cảm giác mất mát là không thể tránh khỏi nhưng cô vẫn ngây ngô tin rằng chỉ cần biết nắm bắt cơ hội thì một ngày nào đó mọi thứ sẽ đổi thay, ít nhất hắn sẽ chịu nhìn cô lâu thêm dù chỉ một lát.

Kết hôn chưa được bao lâu, Mục Trường Phong phải về lại phương Nam.

Mùa đông dân quốc năm thứ ba, hắn không về; mùa xuân dân quốc năm thứ tư, cô định sẽ theo đội buôn xuôi Nam đi tìm hắn, thế mà sau khi hắn biết chỉ gửi độc cho cô một bức điện báo: “Chuyện của tôi em không cần bận tâm.”

Năm dân quốc thứ sáu, cũng không về;

Năm dân quốc thứ tám, thứ mười, rồi mười một, vẫn không về.

Ngẫm kỹ lại thì họ đã biết nhau hơn nửa đời người, ấy vậy mà thời gian ở chung còn chẳng bằng một mối quan hệ xã giao.

Năm ngoái cô đề nghị ly hôn, không ngờ người đầu tiên phản đối lại là Khương Giác.

Bà ngồi trên sô pha lau nước mắt, không sao hiểu nổi quyết định của cô, “Mười mấy năm trước cũng vậy mà, tại sao phải thay đổi? Con đâu còn bé bỏng gì, bố mẹ rồi cũng sẽ già đi, sau này một mình con phải xoay sở thế nào đây?”

Mẹ Mục Trường Phong, bà Phùng Cẩm Trân vừa thẹn vừa khổ tâm không thôi, bà nắm lấy tay cô khuyên nhủ, “Từ Thấm, mẹ không có ý gì, nhưng người phụ nữ đó cũng chẳng hơn con được. Gia cảnh họ đáng thương, tạm thời ở lại cũng chỉ vì nhà họ Mục chúng ta, sau này đứa bé sẽ để con nuôi dạy có được không?”

Tin Triệu Từ Thấm muốn ly hôn vừa nổ ra là bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào cô, không ai không cảm thấy cô ngu ngốc.

Dần dà, cô nhìn bản thân mình trong gương, cảm thấy mình đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Người trước mắt nào phải cô.

Triệu Từ Thấm chân chính có thể là một nàng thiếu nữ dũng cảm theo truy cầu tình yêu, cũng có thể là một người phụ nữ gan dạ ôm lòng nhớ mong muốn xuôi Nam vài năm về trước. Chứ không phải như bây giờ, trầm lặng mà tiêu điều dần theo thời gian.

Khi cuộn mây nặng nề lấp đi tia sáng cuối cùng, bóng tối ngoài cửa sổ bao trùm cả không gian.

Triệu Từ Thấm đứng cạnh bậu cửa, lướt mắt từ hàng mày sắc cạnh của Mục Trường Phong, cuối cùng dừng lại trên trái cổ nhô lên dưới cổ áo.

Bẵng đi một lúc, cô mệt nhoài nói, “Bởi vì tôi không còn yêu anh nữa.”

Mục Trường Phong ngẩn người, “Em nói gì…”

“Xin lỗi.”

Triệu Từ Thấm xoay người rời đi, bước chân cô rất nhanh, thậm chí chẳng buồn chào Khương Giác đang chờ trong phòng khách mà chạy thẳng một mạch ra cổng.

Góc váy sườn xám màu vàng nhạt khẽ phấp phới theo bước chân cô.

“Từ Thấm, con…” Khương Giác đứng bật dậy, dặn người giúp việc bên cạnh: “Đuổi theo tiểu thư mau, đừng để con bé xảy ra chuyện.”

Người giúp việc lập tức nghe lệnh, co cẳng đuổi theo Triệu Từ Thấm.

Khương Giác phấp phỏng chờ đợi, lại thấy Mục Trường Phong từ trên lầu đi xuống.

Trông hắn càng thêm phần lạnh lùng, giữa hàng mày hằn vẻ u ám, nhưng vẫn không quên lễ phép chào Khương Giác: “Mẹ.”

“Hai đứa nói chuyện gì vậy? Sao tự dưng Từ Thấm lại bỏ chạy?” Khương Giác vừa bực vừa vội, vành mắt hoen đỏ, “Đây là nhà con bé, bây giờ nó biết chạy đi đâu?”

Mục Trường Phong chưa bao giờ bị người khác chỉ trích nặng nhường ấy, nhất là trong những năm hắn nắm giữ quyền lực trong tay, lần trở về này ngay cả quan chức ở Thượng Hải còn phải xếp hàng chuẩn bị đón gió tẩy trần cho hắn.

Nhưng hắn không mảy may nổi nóng, trái lại còn rất ra dáng hậu bối điềm tĩnh đứng trước Khương Giác thưa, “Là lỗi của con, con sẽ dẫn em ấy về.”

“…”

Khương Giác giật mình, trơ mắt nhìn Mục Trường Phong khẽ gật đầu với mình rồi sải bước rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK