• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chập choạng 5 giờ, Từ Tỉnh bước vào khách sạn quốc tế Thượng Hải, theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ đến bàn được đặt trước.

Chàng thiếu niên tóc vuốt keo, bận đồ tây, gương mặt thoạt nhìn còn vương nét non nớt vừa nhìn thấy Từ Tỉnh chợt sáng bừng lên: “Anh Tỉnh.”

Từ Tỉnh vừa an vị là cậu chàng liền giở giọng ai oán: “Muốn hẹn gặp anh một buổi mà khó như lên trời ấy, văn phòng luật của anh còn chả có số điện thoại nữa chứ, báo hại em phải gọi người chạy đến đó. À mà quên, bàn chuyện chính đã, chị viết thư cho anh này.”

Đoạn cậu lấy ra một bức thư đặt lên bàn, nếu nhìn kỹ còn thấy ngoài phong thư có dấu sáp niêm phong, rõ ràng người viết không muốn bị ai khác đọc trộm.

Từ Tỉnh nhìn lướt qua, không lấy đi mà chỉ hỏi: “Vân Tiến, gần đây sức khỏe của ông chủ thế nào?”

Người trẻ tuổi ngồi đối diện anh tên Yến Vân Tiến – con trai út của ông chủ hội Thanh Sơn, đứng hàng thứ ba trong nhà. Người anh cả lớn hơn cậu mười tuổi đã tiếp quản chuyện trong bang hội từ lâu, được mọi người trong hội công nhận. Từ khi sinh ra, Yến Vân Tiến đã định sẵn ăn trắng mặc trơn cả đời, an tâm làm cậu ấm nhà giàu, tiếc rằng hai năm trước vì đấu đá giữa các băng nhóm mà anh cả Yến Vân Hữu bị thương nặng ở đầu không cứu được, thế là từ đó bao nhiêu gánh nặng truyền thừa của hội Thanh Sơn đổ hết lên vai cậu.

Mà ông chủ hội Thanh Sơn – Yến Xương Dương bệnh phổi không dứt, từ đầu năm nay bệnh tình chuyển biến xấu, phải nhờ máy thở mới có thể vớt chút hơi tàn, không thể rời giường nửa bước.

“Vẫn thế ạ.” Nhắc đến cha mình, sắc mặt Yến Vân Tiến trầm trọng hẳn, “Bác sĩ đi du học từ phương Tây về cũng bảo tình hình không được tốt lắm, chỉ sợ không gắng gượng được bao lâu nữa, bây giờ đang thỉnh thầy thuốc về châm cứu. Bản thân bố cũng bảo ông ấy không còn gì tiếc nuối, nhưng em biết ông sợ em không gánh vác nổi hội Thanh Sơn nên muốn trông nom giúp em mà thôi.”

Từ Tỉnh hỏi: “Vậy gần đây cậu có nhận thấy gì bất thường không?”

Yến Vân Tiến nhướng mày: “Không phải chứ? Ngày nào em cũng quan sát sít sao mà, các nhánh quản lý bên dưới cũng không có vấn đề nảy sinh. Ai làm kinh doanh thì vẫn làm, cần mua gì vẫn mua. Hồi trước lúc em theo bố học việc, cứ mỗi lần tới phiên họp là họ như sắp lao vào choảng nhau tới nơi, không ai chịu nhường ai cơ.”

Từ Tỉnh nguýt cậu ta: “Đây không phải chuyện bất thường à?”

“Nhưng…”

Yến Vân Tiến toan nói gì đó thì lại nghe Từ Tỉnh bổ sung: “Hôm qua có một tay thương nhân đến tìm tôi, nói các cậu giữ toàn bộ lô hàng tháng ba của anh ta, ngay cả vốn gốc cũng không cho người ta giữ lại.”

Yến Vân Tiến kinh ngạc trợn trắng mắt: “Có chuyện này nữa á?!”

Trước giờ luôn có luật bất thành văn là thu “phí qua đường”, song nếu giam toàn bộ lô hàng thì khác nào phường trộm cắp, còn gì là làm ăn chân chính nữa, bản chất hai việc này khác nhau một trời một vực.

Giọng điệu Từ Tỉnh nghiêm trọng, “Anh ta là thương nhân vùng Giang Chiết, về sau chắc chắc sẽ còn đi tuyến Đông Hải nên không muốn phát sinh mâu thuẫn với người bên Thanh Sơn, có thể dùng tiền lấp liếm qua chuyện là tốt nhất. Song thù cũ chồng nợ mới, Thanh Sơn vốn mâu thuẫn từ trước với đám buôn đó nên hai bên kéo nhau lên tòa e là khó tránh khỏi. Hiện tại Cục trưởng Tần vẫn còn chút giao tình với ông chủ nên không cần quá lo lắng, nhưng nhỡ đến ngày ông ấy về hưu thì sao?”

Yến Vân Tiến rầu rĩ, nhưng vẫn vỗ ngực cam đoan: “Em… Em sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, em sẽ làm việc chăm chỉ để duy trì quan hệ với Bộ Tư pháp!”

Từ Tỉnh nhìn cậu trai ưỡn ngực trước mắt, quyết không vòng vo nữa: “Người ngoài biết bao nhiêu về bệnh tình của ông chủ?”

“Ớ?”

“Đám ruồi bọ dưới hội dám làm ra chuyện này thì ít nhất cũng đã nghe phong thanh được chuyện gì đó, nếu như sức khỏe ông chủ chuyển biến tốt thì cứ để ngài ấy đi khắp hội một vòng, đảm bảo hiệu quả hơn so với cậu tự mình chấn chỉnh.”

Hai người chỉ lo nói chuyện mà chẳng hề động tới đồ ăn trên bàn, chờ Từ Tỉnh dứt khỏi câu chuyện, hoa đăng cảng Tân Giang đã rực rỡ ngoài cửa sổ. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy phố xá và người đi đường nhỏ bé vạn lần.

Trời đã vào đêm.

Anh đứng dậy gật đầu chào Yến Vân Tiến: “Tôi phải đi rồi.”

“Nhanh vậy à?” Yến Vân Tiền đặt dao nĩa trên tay xuống, đứng dậy theo Từ Tỉnh.

“Ừ, tôi còn có việc.” Từ Tỉnh dặn dò cậu, “Gặp khó thì phải chịu khó nghe nhiều học nhiều, không hiểu thì về hỏi ông chủ, ngài ấy sẽ dạy cậu.”

Thiếu niên cao lớn trước mặt gục đầu chán chường: “Anh Tỉnh ơi, đôi khi em thấy mình thật sự quá ngu ngốc, chẳng bằng một góc anh cả, nếu anh có thể về giúp em thì tốt biết mấy.”

Từ Tỉnh vỗ vai cậu không đáp.

Anh rời khỏi nhà hàng.

Mãi đến khi bóng lưng anh mất hút trong màn đêm, Yến Vân Tiến mới sực tỉnh, phong thư của chị viết để trên bàn vẫn chưa cầm đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK