• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Tỉnh nhất thời quên cả phản ứng.

Triệu Từ Thấm mở đôi mắt nhập nhèm, chăn mỏng trượt khỏi người, cô ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi với giọng ngái ngủ: “… Anh về rồi.”

Đột nhiên anh thấy cổ họng ngứa ngáy như kiến bò.

Anh muốn hỏi cô hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao trông cô lại buồn bã đến thế, nhưng cuối cùng chẳng thắc mắc nửa câu, chỉ bước sang ngồi xuống giường xoa gáy cô, khoé môi thoáng cong lên, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Cơm nước chưa mà ngủ rồi?”

“Em chưa.”

Triệu Từ Thấm nghe anh hỏi mới nhớ tới cái bụng rỗng, “Em quên khuấy mất, vừa nãy hơi mệt, ai ngờ ngủ lâu vậy.”

Từ Tỉnh hỏi, “Vừa khéo anh cũng đói, ăn mì cà chua trứng nhé? Xin lỗi em, bây giờ nhà anh không còn món gì khác.”

Tiết trời Thượng Hải gần đây không cho phép để đồ tươi ở ngoài quá một ngày, tuy anh biết nấu ăn nhưng dù gì cũng là đàn ông độc thân, tới bữa thì ra ăn ngoài cho tiện chứ chẳng có chuyện ngày ngày tan làm vô bếp nấu cơm, vì lẽ đó nên hôm qua Triệu Từ Thấm mới cất công mang cháo nóng đến.

Triệu Từ Thấm không phải kiểu tiểu thư cành vàng lá ngọc ưa xét nétnên tất nhiên không ý kiến gì, thấy Từ Tỉnh đứng trong bếp, khói bốc nghi ngút làm nhòe bóng lưng anh, cô bước tới, cầm lấy cà chua vừa rửa đặt lên thớt, cất giọng hỏi:

“Cần cắt cà chua không anh?”

Nào ngờ Từ Tỉnh phản ứng dữ dội thế, anh đặt nồi xuống, đoạt lấy con dao trong tay cô: “Cẩn thận đứt tay!”

Sức anh lớn, siết tay cô tê rần, Triệu Từ Thấm chớp mắt khó hiểu.

“Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu, dạo trước em từng nấu ăn rồi, chỉ là không thường xuyên thôi.”

Nước trong nồi sôi sùng sục, đáng lẽ nên cho mì vào nhưng hai người lại giằng co trong bếp, mặc cho bọt khí trong nồi kêu ùng ục.

“Nhưng anh không yên tâm.” Từ Tỉnh hít sâu, thả lỏng tay, “Những việc trước giờ không quen tay, sau này ở với anh không cần cố làm đâu.”

Bấy giờ anh mới sực nhớ phải bỏ mì vào nồi, bèn thuận miệng đuổi khéo cô, “Nghe lời, ra ngoài đợi anh.”

Trái tim Triệu Từ Thấm như được phủ mưa xuân.

Rõ ràng bị người ta từ chối giúp đỡ nhưng chẳng hiểu sao miệng cô lại ngọt như nếm mật, khoé môi bất giác rướn cao, bao muộn phiền vì sự xuất hiện của Mục Trường Phong bỗng bay đâu hết.

Món mì trứng cà chua Từ Tỉnh nấu tuy đơn giản nhưng chất lượng cực kỳ. Cà chua được xào chín bằng mỡ heo rồi trộn với nước lèo, hai tô mì đều có trứng chần lòng đào điểm chút hành lá bên trên, chỉ nhìn thôi đã gợi dậy cảm giác thèm ăn.

Xong xuôi một bữa, Triệu Từ Thấm hiếm khi lười không buồn nhấc tay, Từ Tỉnh rửa bát xong đi ra ngồi cạnh cô, cô thuận thế nằm ngửa trên người anh, được anh ôm vào lòng.

Đêm đã khuya, ngõ nhỏ chìm vào yên ắng, phần đa những người còn thức cũng chẳng muốn bật đèn, chỉ có chút ánh sáng leo lét trong không gian nhỏ của hai người dần lan toả.

Triệu Từ Thấm sờ thắt eo, nói với vẻ ảo não: “Cứ vậy hoài chắc em béo lên mất, sau này không ăn nhiều nữa đâu.”

Từ Tỉnh đảo mắt từ vòng ngực đẫy đà xuống thắt eo chưa đầy một vòng ôm dưới lớp sườn xám, “Làm gì có.”

“Vẫn nhỏ chán,” Anh dán tay lên eo cô như muốn ướm thử, giọng hơi khàn: “Đẹp lắm.”

Nhiệt độ từ tay anh truyền qua lớp vải mỏng khiến Triệu Từ Thấm run như điện giật.

Cảm giác nửa thoải mái nửa tê dại này khiến cô không dám giữ tay anh lại, bèn lảng sang chuyện khác hòng vớt lại chút tỉnh táo cho bản thân.

Cô suy nghĩ mấy bận mới ngửa đầu đối mắt với Từ Tỉnh, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Chuyện ban sáng anh nói em đã nghĩ kỹ rồi.”

Ngón tay Từ Tĩnh chợt khựng lại.

Thần kinh anh bỗng chốc căng như chão: “Vậy ý em là…?”

Chỉ thấy cô cười cong cả mắt: “Không biết luật sư Từ có cho em vinh hạnh được dọn vào hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK