Nội thương của Lãnh Cô Tịch, hắn đã sớm đem dược hoàn của mình cho y uống rồi, rất nhanh sẽ hồi phục lại thôi, ngay cả bả vai bị trật xương hắn cũng đã nắn lại giúp y. Đáng lẽ chỉ cần cho y uống thuốc rồi vứt y trở lại An Tuyết cung, chính là…
Lại nhìn qua nam tử một thân hắc y trường sam đầy bụi bẩn và huyết tinh. Hắn thực bất ngờ bản thân có ngày lại để tên tiện nhân này, không chỉ ăn vận dơ bẩn mà còn mang theo một thân đất cát lên giường mình nằm. Hiên Viên Thích âm thầm kềm chế bản tính khiết phích* trong mình xuống. Được rồi… chỉ cần nam tử kia tỉnh lại hắn liền có thể hỏi chuyện y, lùi một bước tiến ba bước, cứ nhẫn nhịn là được rồi…
*khiết phích: yêu thích sạch sẽ
“Ân…” Chợt từ trên giường truyền đến một tiếng hừ khe khẽ thu hút sự chú ý của Hiên Viên Thích. Hắn chần chừ một lúc rồi cũng đứng dậy, tiến đến bên giường mà nhìn.
Lãnh Cô Tịch nằm đó, mày liễu chau lại, thân thể không kềm được mà có hơi run rẩy. Hiên Viên Thích vừa nhìn liền biết y hẳn là bị lạnh rồi. Tuy phòng này của hắn được đốt hỏa lò thường xuyên, luôn rất ấm áp, nhưng viên dược hoàn khi nãy hắn cho y uống chính là Băng Giải Hoàn đơn, thứ thuốc có thể dễ dàng trị khỏi mọi nội thương, thế nhưng tác dụng phụ chính là sẽ khiến nhiệt độ cơ thể của người uống phải không ngừng hạ xuống. Tuy rằng không giết được người, nhưng với cơ thể yếu ớt hiện tại của Lãnh Cô Tịch, chịu sao cho nổi chứ.
Hiên Viên Thích thở dài. Thực là phiền chết mà… biết vậy khi nãy đã kêu tiện tì kia đi theo bảo nó tẩy rửa rồi cho y ngâm ôn tuyền, như thế có phải đỡ hơn không.
Đương nhiên hối hận là đã muộn. Hiên Viên Thích vì để riêng tư tiện cho bản thân tra vấn nam tử nên đã lệnh người lui xuống hết, thành thử hiện tại cả căn phòng lớn như vậy chỉ còn mỗi mình hắn cùng Lãnh Cô Tịch.
Bạch y nam nhân bất đắc dĩ cất chiết phiến đang cầm trên tay vào bên hông rồi nhẹ nhàng bồng nam tử lên. Tuy rằng bản thân hắn có bệnh khiết phích, chạm vào một thân dơ bẩn như Lãnh Cô Tịch đúng là cực hình, thế nhưng hắn lại vô tình không nhận ra bản thân đã có bao nhiêu ôn nhu, lực đạo có bao nhiêu nhẹ đi khi bồng nam tử mà bản thân từng vô cùng khinh bỉ đến dục phòng*.
*dục phòng: phòng tắm.
Dục phòng nơi Tam vương gia ở dù cho không có người tẩy rửa vẫn luôn được chuẩn bị rất sẵn sàng. Cả căn phòng to lớn, ở giữa là một trì thủy được lát thứ gạch kì lạ. Sa lụa bạch sắc giăng lên khắp nơi hòa cùng hơi nước mờ mịt tạo nên một chốn tựa như bồng lai tiên cảnh.
Hiên Viên Thích nhẹ nhàng đặt Lãnh Cô Tịch xuống nền đất, nhìn nhìn một chút rồi cũng vô cùng tự nhiên mà khai mở y phục trên cơ thể y. Có gì đâu chứ, hắn với y đều cùng là thân nam nhân, hắn cũng chỉ muốn tốt cho y thôi, dù sao đi nữa thì cơ thể y hắn có cái gì là chưa thấy đâu. (Hắc Hắc: Vậy thì ngươi cần gì phải biện giải =^=)
Thân thể gầy gò ốm yếu của nam tử nhanh chóng phô bày trước mặt Hiên Viên Thích. Làn da của y trắng noãn, nhưng lại là màu trắng của bệnh sắc. Y tuy có một đoạn thời gian bị đám phi tử của Hiên Viên Thích hành hạ, thế nhưng bọn họ vẫn sợ điều này đồn ra ngoài đến tai quốc sư, phụ thân của An Tuyết Nhiên thì bọn họ tuyệt sẽ không toàn mạng, mà một khi bọn họ dính vào rắc rối thì bọn họ dư sức biết vị vương gia của bọn họ sẽ chẳng mảy may quan tâm gì đến đâu, ngược lại còn thẳng tay vứt bọn họ đi như vứt một món hàng, cho nên hành hạ thì có hành hạ An Tuyết Nhiên đấy, thế nhưng tuyệt không dám để lại một vết thương trên người y.
Hiên Viên Thích nhìn một lúc, bàn tay dần dần lần mò đưa xuống cởi nốt khố tử của y ra. Nhìn y hiện tại đột nhiên khiến hắn nhớ đến khi trước bản thân đã ở trên cơ thể này sảng khoái đến thế nào. Nghĩ nghĩ lại không ngờ đôi mắt của Lãnh Cô Tịch đột ngột mở ra khiến hắn giật mình thẳng tay quăng luôn y xuống ôn trì.
“Bùm” một tiếng nước hồ văng lên tung tóe. Đến lúc này Hiên Viên Thích mới bắt lại được chút hồn của mình vì giật mình mà bay biến, vội vã đưa tay nắm lấy người Lãnh Cô Tịch kéo y lên. Lãnh Cô Tịch vì đột ngột bị quăng xuống nước, không kịp đề phòng thẳng uống đến đầy một bụng nước, sặc khiến y ho khan không ngừng.
“Này… không sao chứ?” Hiên Viên Thích cũng tự biết là lỗi của mình, nhưng tự tôn của một vương gia không cho phép hắn nói lời xin lỗi, vì vậy mà hắn chỉ đành cẩn cẩn dực dực giữ lấy, để một phần cơ thể y vẫn chôn trong nước ấm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng giúp y thông khí.
Cơn ho khan qua đi, cái mũi của Lãnh Cô Tịch đã đỏ bừng cả lên, nước mắt nước mũi cứ gọi là tèm nhem, lại thêm mái tóc đen dài dán bết vào người, y nhìn sơ qua đúng là luộm thuộm hết chỗ nói.
Nam tử ở dưới bàn tay vỗ về của mình cuối cùng cũng chịu an tĩnh. Hiên Viên Thích đợi cho y từ từ ngẩng đầu lên, lúc này mới nói, “Bổn vương muốn hỏi ngươi vài chuyện.”
Thanh âm không còn khinh thường, không mặn cũng không nhạt, “Ngươi… rốt cục có thực là An Tuyết Nhiên không?”
Lãnh Cô Tịch nhìn thẳng vào mắt của nam nhân trước mặt. Im lặng không đáp.
“Bổn vương hỏi lại lần nữa, ngươi có phải là An Tuyết Nhiên không?” Hiên Viên Thích vẫn rất bình tĩnh mà nhắc lại câu hỏi của mình. Hắn đã luôn ngờ vực mấy ngày nay từ sau khi bị nam tử này kéo ngã xuống hoa trì, “An Tuyết Nhiên bình thường cho dù có đổi tính cũng không thể có gan như vậy mà ngay cả bổn vương cũng dám kéo ngã xuống nước. Còn, An Tuyết Nhiên tuy là một kẻ rụt rè, ít nói, thế nhưng đối với nô tỳ cận thân Điệp Nhi của mình lại vô cùng quan tâm, xem nàng như tỷ tỷ của chính mình, không có lí do gì lại thấy nàng vì mình nhảy xuống hồ nước lạnh, thấy nàng vì mình mà bị bổn vương đánh một chưởng cũng không hề lên tiếng. Ngay cả vụ độc chu sáng nay nữa, An Tuyết Nhiên tuyệt đối sẽ không để kẻ khác chịu phạt thay mình, và vì y là một kẻ nhu nhược nên càng sẽ không điên đến nỗi dùng tay không bắt độc chu. Nói, ngươi rốt cục là ai? Như thế nào có thể giả dạng giống An Tuyết Nhiên đến vậy?? Mục đích là gì?”
Lãnh Cô Tịch há miệng ra, nhưng cái gì cũng không có nói. Bảo y trả lời như thế nào? Nói rằng An Tuyết Nhiên đã chết, còn y vốn dĩ chỉ là một cô hồn dã quỷ chưa đến hạn tử được Diêm Vương đem xuyên không tá thi hoàn hồn vào cơ thể này? Rằng đây vốn dĩ chính là cơ thể của An Tuyết Nhiên chứ y không hề giả dạng gì cả? Hắn sẽ tin sao?
Nhìn thấy miệng nam tử cứ mở lại ngậm, mãi vẫn chưa chịu trả lời. Hiên Viên Thích rốt cục hết kiên nhẫn. Hắn nắm lấy tóc nam tử mạnh bạo lôi kéo, thanh âm trầm xuống, “Ngươi rốt cục là vẫn không chịu nói? Đừng tưởng không nói thì bổn vương không thể làm gì ngươi.”
Lãnh Cô Tịch bất đắc dĩ. Y hơi cau mày một chút, nhưng cuối cùng cũng chịu mở miệng đáp, “Ta đích thị là An Tuyết Nhiên, tin hay không tùy ngươi. Còn… tính tình của ta có thay đổi hay không, liên quan đến ngươi?”
“Liên quan đến bổn vương?” Hiên Viên Thích nhướn mày, trong mắt hắn lóe qua một tia nguy hiểm, “Hảo, lá gan ngươi càng ngày càng lớn vương phi à. Đừng chỉ vì bổn vương đối xử với ngươi ôn nhu một chút liền lên mặt.”
“Ngươi gọi thứ này là ôn nhu?” Lãnh Cô Tịch không chút cảm xúc nhìn lên bàn tay đang mạnh bạo lôi kéo mái tóc mình của bạch y nam nhân. Hiên Viên Thích ngừng lại một chút, sau đó hắn chẳng những không còn sát khí đùng đùng nữa mà ngược lại còn phản cười, cúi đầu kề sát đến trước mặt Lãnh Cô Tịch, “Miệng lưỡi hảo sắc bén a, quả nhiên không tầm thường.”
Cái nam tử này… xem chừng còn thú vị hơn cái tên An Tuyết Nhiên suốt ngày luôn sợ đông sợ tây kia, ít ra giữ y bên mình sẽ không nhàm chán. Về thân phận của y… hừ, thời gian của hắn cũng không phải ít, hắn không tin bản thân dùng đủ mọi loại cách mà vẫn không thể cạy được miệng y.
“Vương phi, hiện tại ngươi ngâm mình cho thoải mái, bổn vương ra ngoài sai người chuẩn bị y phục cho ngươi. Đêm nay chúng ta hảo hảo tâm sự, thế nào?” Hiên Viên Thích cười đến vô lượng, bàn tay mạnh bạo nắm lấy mái tóc Lãnh Cô Tịch dần thả lỏng, trở thành nhẹ nhàng mà vuốt ve. Hắn đem lọn tóc đen bóng nọ đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn xuống, ánh mắt đều tràn ngập thích thú như một tiểu hài tử tìm được thứ đồ chơi mới.
Phải, hắn còn rất nhiếu thời gian, dục tốc bất đạt, hắn cứ từ từ thong thả từng bước một, để xem tên giả mạo này còn có thể giữ nguyên chiếc mặt nạ lãnh khốc vô tình của mình đến khi nào.
[
Xin chào, mình là em gái của Trần Ái Như!
Mình xin post tiếp nhé!