Nhìn xuống tay phải của mình, nhẹ nhàng cử động. Quả nhiên đã lành rồi. Tuy rằng có hơi nhức nhói một chút nhưng đã có thể cử động lại. Đưa tay xoa nhẹ lên lồng ngực mình, cảm giác ách ách nơi đó cũng không còn.
Ngay khi y đang xem xét cơ thể mình thì Hiên Viên Thích từ bên trong dục phòng bước ra. Nhìn đến cảnh tượng đó, hắn liền không kềm được mà mạn cười lên tiếng, “Tay phải của ngươi đã sớm lành, nhưng do xương không được nắn đàng hoàng nên mãi vẫn không thể cử động. Hừ, thực chất ngày hôm đó ta xuống tay dùng cũng có bao nhiêu lực đạo đâu.”
Bạch y nam nhân ra hiệu cho đám nô tỳ đều lui ra ngoài rồi hướng chiếc giường nơi Lãnh Cô Tịch đang im lặng ngồi đi đến, “Nội thương của ngươi tuy rất nặng thế nhưng Băng Giải Hoàn đơn của ta cũng không phải chỉ để làm kiểng. Ôn trì khi nãy ngươi ngâm cũng có công dụng trị bệnh, đương nhiên chỉ vài canh giờ sẽ khỏe lại thôi. Chỉ có bàn tay bị độc chu cắn trong nhất thời không chuẩn bị sẵn giải dược, mà Y thánh lại không có ở đây hiện tại nên đành nhờ vương phi nhẫn nhịn đến ngày mai a.”
Lãnh Cô Tịch nhìn Hiên Viên Thích bước đến gần mình, trong mắt vẫn là vô thiển vô ba, băng giá không thể lay động.
“Ngươi không tò mò bổn vương sẽ làm gì ngươi?” Hiên Viên Thích từ trên cao nhìn xuống Lãnh Cô Tịch, mới đầu là nghĩ y chỉ đang cố giả vờ, thế nhưng càng ngày hắn càng nghi ngờ… không lẽ bản chất của tên giả mạo này đã là lãnh khốc vô tình như vậy? Nếu như vậy tổ chức đã phái y đến thực không biết lựa chọn. Ai lại đi phái một tên lãnh huyết lãnh tình giả mạo một tên yếu đuối nhu nhược, lại rụt rè luôn luôn sợ hãi những thứ xung quanh? Không phải là muốn thí mạng y chứ?
Lãnh Cô Tịch đối với việc nam nhân trước mặt này sẽ làm gì mình, thực sự là không khơi nổi tò mò của y. Thế nhưng y vẫn đáp, “Đương nhiên là hảo muốn biết.”
Nhìn khuôn mặt vẫn không chút biểu tình nào của người trước mặt, Hiên Viên Thích thực nghi ngờ y là thực sự muốn biết, hay chỉ là trả lời cho hắn vui lòng…
Suy ngẫm một chút, Hiên Viên Thích vẫn chỉ đành nhún vai cười cười nói, “Được rồi, không dây dưa với ngươi nữa. Bổn vương đây cũng đã buồn ngủ, mau mau nằm xuống đi.”
Lãnh Cô Tịch im lặng, Hiên Viên Thích còn đang suy nghĩ y chắc hẳn sẽ phản đối không muốn đồng giường cộng chẩm với hắn thì đã thấy y rất tự nhiên mà bò đến bên chiếc gối đầu, vỗ vỗ một chút rồi nằm xuống, xoay mặt đi hướng khác, để lưng đối diện với một khoảng trống lớn rõ ràng là bảo hắn hãy nằm ở chỗ đó.
Bình thường Hiên Viên Thích nhất định sẽ không để kẻ nào ra lệnh cho mình, thế nhưng nhìn thấy nam tử đã nhắm mắt lại và đang cố điều hòa khí tức, trong tâm hắn lại dâng lên một cảm giác khó hiểu, dường như là không muốn hắn đi quấy rầy y. Vì vậy Hiên Viên Tức cũng chỉ im lặng thổi tắt hồng đăng rồi nằm xuống nơi đã được chỉ định là của mình.
Nhìn tấm lưng gầy gò của nam tử, Hiên Viên Thích nghiêng đầu suy nghĩ bản thân phải làm thế nào để moi thông tin từ cái khối băng đá kia đây thì đã nghe thanh âm không chút cảm xúc của y vang lên, “Làm gì?”
Nhìn xuống liền phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã vô thức nhích đến, vươn tay ôm lấy nam tử nọ. Hiên Viên Thích trông thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của y, vẫn rất bình tĩnh mà nói, “Ngươi biết không, ban đêm khi ngủ bổn vương nhất quyết phải có một người để ôm vào lòng a.”
Lãnh Cô Tịch liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân qua khóe mắt, tỉnh bơ mà đáp, “Vậy sao.” Cũng không có chút phản kháng nào mà yên lặng nhắm mắt lại. Điều này khiến cho Hiên Viên Thích có chút thất vọng, nếu là An Tuyết Nhiên khi xưa chắc chắn đã kịch liệt vùng vẫy sợ đến ngất đi rồi. Nam tử này ngược lại lại chẳng khác gì một tòa điêu khắc bằng băng đá, luôn như vậy thờ ơ, luôn như vậy lãnh tỉnh. Thế nhưng y càng lãnh khốc bao nhiêu thì hắn càng muốn tự tay dỡ xuống lớp mặt nạ băng đá đó bấy nhiêu, thử xem y còn có thể lộ ra thứ biểu tình mê hoặc lòng người nào nữa.
Nghĩ nghĩ, Hiên Viên Thích nhắm mắt lại, hít vào hương khí nhàn nhạt tỏa ra từ người nam tử trong vòng tay mình, cư nhiên chỉ như thế đã khiến hắn bất tri bất giác ngủ mê đi mất.
-0-
Đang ngủ ngon lành, Hiên Viên Thích đột nhiên cảm thấy một cú đập giáng vào cằm mình, rồi sau đó là trời đất đảo lộn, mở mắt ra hắn đã thấy bản thân ngã sấp ở dưới mặt đất lạnh như băng.
Hắn choáng váng đầu óc, mơ màng đưa tay xoa xoa vết thương hỏa lạt lạt nơi cằm mình, chống tay ngồi dậy. Như thế nào lại ngã xuống đất a? Còn… là kẻ nào dám cả gan đánh vương gia hắn??
Hiên Viên Thích nhớ đến kẻ đêm qua mình ôm trong lòng, nghĩ đến một tên giả mạo không rõ thân phận hèn kém lại cư nhiên dám đá hắn lăn xuống giường, một cỗ nộ hỏa không lời báo trước bùng lên trong lòng hắn. Nam nhân vịnh vào giường đứng dậy, tính toán sẽ dạy cho cái nam tử kia một bài học xứng đáng thế nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ mấy ngày nay luôn luôn băng lãnh không chút cảm xúc, hiện tại lại giãn ra, ôn hòa đi rất nhiều, còn có nét gì đó ngây ngô của một thiếu niên, bao nhiêu nộ hỏa nhất thời đều như bị tát vào một gáo nước lạnh, hoàn toàn tiêu thất.
Hiên Viên Thích ngồi xuống bên giường, có chút bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy trán mình. Vì cái gì a… mỗi lần đều như vậy, khi hắn đang nổi giận đùng đùng quyết tìm đến tên nam tử này trút cho hả giận, thế mà chỉ cần nhác thấy bóng dáng của y hay là khuôn mặt của y, bao nhiêu tức giận đều trôi tụt đi đâu không biết. Hắn rõ ràng là một Chiến thần lừng danh thiên hạ a, vì cái gì chỉ mỗi việc trách phạt một tên giả mạo ở ngay bên cạnh mình mà cũng không… nỡ??
Nói hắn một Tam vương gia quyền uy, trước giờ ngủ chung với ai đều là hắn đạp rơi người đó xuống giường, không ngờ hiện tại ngủ chung với tên nam tử này, ngược lại là hắn bị đá rớt xuống giường!
Càng nghĩ lại càng nhức đầu, cuối cùng Hiên Viên Thích quyết định thôi không nghĩ nữa. Đúng lúc này từ ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc của tổng quản thái giam luôn túc trực bên cạnh hoàng đế Long Tự quốc.
“Tam vương gia, hoàng thượng có việc triệu người nhập cung.”
Hiên Viên Thích chống cằm, đơn giản “Ân” một tiếng rồi đứng dậy bước vào dục phòng. Khi hắn bước ra, xiêm y chỉnh tề, lại trở về một bộ đại thiếu gia phong lưu tiêu sái. Nhìn sang Lãnh Cô Tịch vẫn còn đang say ngủ trên giường, Hiên Viên Thích khẽ thở dài, tiến đến đại môn, nhẹ giọng nói với hai nô tỳ đã sớm đứng nơi đó, “Để y ngủ, đừng kinh động y. Khi y tỉnh lại giúp y thay y phục rồi chuẩn bị bữa sáng cho y.”
Nô tỳ hai mặt nhìn nhau, thầm khó hiểu vì cái gì vương gia lại đột nhiên đối tốt với vương phi đến vậy nhưng bên ngoài cũng chỉ có thể gật đầu ứng thanh. Hiên Viên Thích nhìn lại nam tử lần cuối rồi nhấc chân bước đi theo sau tổng quản thái giám li khai Thích phủ.
Lãnh Cô Tịch đến tận lúc này mới chầm chậm mở mắt ra. Nói y đến giờ mới tỉnh thì cũng không phải, y thực chất là chưa bao giờ rơi vào trạng thái ngủ sâu đến trời trăng gì cũng không biết cả, bản năng của sát thủ không cho phép y làm điều đó vì như vậy chẳng khác gì đem mạng mình toàn quyền đặt vào tay kẻ thù. Cái đá kia có thể nói chỉ là do tay chân nằm một thế quá lâu nên theo quán tính duỗi ra, bất cẩn đánh trúng nam nhân kia thôi. Thế nhưng cũng nhờ vậy mà y dễ dàng có thể thấy được ánh mắt lưu luyến của nam nhân kia rơi trên người mình.
Mệt mỏi chống tay ngồi dậy, Lãnh Cô Tịch đánh một cái ngáp dài. Lưu luyến? Không ngờ hắn cũng sẽ có lúc dùng ánh mắt không phải là khinh thường mà nhìn y. Nhận định y là tên giả mạo nên đổi phương thức đối xử? Hừ, mặc kệ hắn làm gì cũng có liên quan đến y? Những thứ xung quanh y đều chẳng có hứng thú để quan tâm nói gì là ánh mắt của một cái nam nhân.
“Vương phi.” Nghe được động tĩnh trong phòng, hai tiểu nha đầu liền đẩy cửa bước vào cung kính hành lễ trước Lãnh Cô Tịch. Y im lặng thờ ơ nhìn vào không trung, cũng không có một cái liếc nhìn hai nàng. Điều này làm hai nàng cảm thấy như bị kẻ khác nhục mạ vậy, bởi vì dù sao đi nữa hai nàng cũng là nô tỳ được đặc cách phục vụ bên cạnh vương gia, vương phi này chỉ mới được vương gia đối xử tốt một chút liền đã cao ngạo đến vậy, thực không xem kẻ khác ra gì mà! Cũng không nhớ bản thân khi trước đã hèn hạ ra sao a, một cái nam nhân mà ngồi vào ngôi vị vương phi, chắc chắn cũng không phải loại tốt đẹp gì. Nam nhân mà lại chẳng khác gì với nữ nhân nơi thanh lâu, phủ phục giang hai chân mình ra dưới thân một nam nhân khác… đê tiện!
Lãnh Cô Tịch nào biết chỉ vì lười mà không nhìn đến hai nàng nô tỳ đã khiến hai nàng thầm mắng trong lòng mình chửi y đến cẩu huyết lâm đầu, tất cả những gì y biết là tên nam nhân kia hẳn đang dùng phương pháp ôn nhu để y tin tưởng dễ bề cho hắn moi thông tin. Hừ, y, tin tưởng một người khác? Y tin tưởng đã quá đủ rồi, bao nhiêu tin tưởng của y đều đặt vào Hoàng Cẩn, và chỉ trong chớp mắt đều bị nàng triệt tiêu sạch rồi, y không còn dư tin tưởng để bố thí cho kẻ khác đâu.
“Vương phi, mời người vào dục phòng, chúng nô tỳ sẽ giúp người.” Hai nàng nô tỳ mặc dù trong lòng không ưa gì vị vương phi kia thế nhưng là kẻ bề tôi vẫn chỉ có thể cúc cung phục tùng y. Lãnh Cô Tịch cuối cùng của cuối cùng cũng chịu dời mắt nhìn qua các nàng. Thế nhưng chỉ một ánh mắt đã làm các nàng sững sờ. Kia ánh mắt rõ ràng không hề có chút nhu nhược, mà lại tràn ngập loại băng giá khó hiểu, vô cùng xa cách khiến các nàng không nhịn được mà đánh một cái rùng mình, vội vàng nhìn đi hướng khác. Ai nói vương phi An Tuyết Nhiên là kẻ vô dụng yếu đuối a?? Kia ánh mắt mà gọi là yếu đuối… các nàng tình nguyện chặt đầu xuống cho kẻ can đảm đó làm ghế ngồi!
Lãnh Cô Tịch chăm chăm nhìn các nàng một lúc rồi thu lại ánh mắt, chống tay xuống giường hướng đến dục phòng. Hai nàng nô tỳ vừa muốn theo giúp y, vừa cảm thấy sợ. Y đương nhiên biết được các nàng đang nghĩ gì, không quay đầu lại mà nói, “Không muốn thì đừng làm.”
Phải, không muốn thì đừng làm. Đó cũng là câu y luôn tự nói với bản thân khi phải thi hành nhiệm vụ. Không muốn thì đừng làm, không muốn thì đừng làm… nhưng y không thể không làm, nếu y muốn sống, bàn tay y tuyệt đối không thể ngừng lại, y cũng tuyệt không được chần chừ cho dù chỉ một giây bởi vì nếu y chần chừ, y sẽ là kẻ phải chết.
Lãnh Cô Tịch nâng bước chân nặng nề bước vào dục phòng, bàn tay nắm chặt ngực áo.
Cuộc sống lúc trước đã dạy y như vậy, hiện tại nghĩ lại nếu lúc đó y cũng mất đi thất tình lục dục… có phải hay không tâm y sẽ không phải chết đi như vậy?
[