“Vương gia à~”
Oanh oanh yến yến không ngừng ve vãn bên người. Hiên Viên Thích một thân bạch y bất nhiễm bụi trần không những không cảm thấy chút nào vui vẻ mà ngược lại còn cảm thấy rất phiền toái.
“Vương gia~ Người xem Lam nhi hôm nay đã đặc biệt vận bộ y phục người tặng nhân dịp sinh thần nô tỳ a~ Người nhìn a~~”
“Vương gia~ Phỉ nhi cũng chuẩn bị cho người một phần quà, người mở a~”
“Vương gia~”
“Vương gia~”
“Phiền chết đi được!!” Hiên Viên Thích cuối cùng không chịu nổi, tức giận vùng mình đứng dậy, đẩy rơi hết mấy nàng oanh oanh yến yến đang bu trên người mình, “Các ngươi đều cút đi hết cho bổn vương!”
Cả đám phi tử vì Tam vương gia đột ngột phát nộ mà sợ xanh cả mặt, ba chân bốn cẳng chạy trốn cuống cuồng cả lên, chỉ trong phút chốc cả tiểu đình đã không còn một ai ngoài bạch y nam nhân.
Đến lúc này Hiên Viên Thích mới bực dọc thở phì ra một tiếng đặt lưng nằm lại xuống ghế. Hắn rốt cuộc là bị cái gì? Vì cái gì suốt mấy ngày nay nhìn đi đâu hắn cũng chỉ có thể nhớ đến đôi mắt băng lãnh vô thiển vô ba đó của cái tiện nhân kia?? Đôi mắt đó… vì cái gì hắn chưa từng nhận ra nó lại có thể đẹp đến vậy? Tựa một viên ngọc quý, tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, nhưng cũng mĩ lệ đến động lòng người.
Một đôi mắt chứa đựng sự bình tĩnh đến tuyệt đối không tài nào có thể dao động được, khiến cho ham muốn chinh phục trong hắn dâng lên.
Hiên Viên Thích trầm tư một lúc lâu, cuối cùng bật người dậy, bá một tiếng mở ra chiết phiến không bao giờ rời tay mà nhẹ nhàng quạt quạt, lẩm nhẩm, “Không được… còn nhẫn nữa ta sẽ điên mất… dù sao đi nữa tiện nhân kia cũng là vương phi trên danh nghĩa của ta, đến nhìn qua y một chút cũng có gì lạ đâu…”
Nghĩ như thế Hiên Viên Thích liền sải chân bước đi. Thế nhưng lại đột ngột dừng lại, “Không được… ai ai cũng biết từ trước đến giờ vương gia ta có khi nào xem y như vương phi của mình mà đối đãi, hiện tại lại ngang nhiên chạy đến cung của y chỉ để ngó một cái… không phải hảo sự, không phải hảo sự…”
Lại dừng chân mà phe phẩy phiến tử. Hắn nửa muốn đi xem tiện nhân kia sống chết thế nào rồi, nửa lại ngại thiên hạ đàm tiếu, nghi ngờ đông tây, vì vậy mà cứ quanh quẩn mãi ở tiểu đình cũng chưa đưa ra được quyết định nào cho đàng hoàng.
Chợt hắn dừng lại, phiến tử nhanh chóng thu về trên tay. Phải rồi, hắn chỉ cần đem theo bầy đàn thê thiếp kéo đến An Tuyết cung, không phải trước giờ rảnh rỗi hắn vẫn thường làm như vậy sao? Chỉ là lí do để làm vậy có thay đổi một chút, khi trước là vì muốn xem tiện nhân kia bị người nhục mạ, hiện tại là đến để thỏa trí tò mò.
Nghĩ liền làm, Hiên Viên Thích xoay đi, cho người gọi đám phi tử vừa bị mình đuổi cùng nhau đến An Tuyết cung. Một đám oanh oanh yến yến khi nãy bị Tam vương gia bất ngờ nạt nộ vẫn còn chưa hết sửng sốt, hiện tại lại đột ngột bị người triệu đến, còn nói rằng muốn đi An Tuyết cung. Tuy rằng bọn họ một bụng nghi vấn nhưng vẫn chỉ có thể im lặng mà bu xung quanh Hiên Viên Thích như một đàn hồ điệp lòe loẹt màu sắc bay rập rờn xung quanh một đóa bạch liên xinh đẹp thoát trần.
Đi mãi đi mãi mà cả đám vẫn chẳng thấy An Tuyết cung đâu. Đến lúc này Hiên Viên Thích mới ngầm thấy hận bản thân vì cái gì khi trước tống tiện nhân đó ra xa đến vậy, ở tận cùng của Thích phủ lận a… khi trước vì hắn luôn là ngồi kiệu đi đến nên không để ý đường xá lại xa đến vậy, thế nhưng hiện tại lại vì hưng phấn cùng háo hức mà hắn đã quyết định sẽ đi bộ, báo hại hắn lúc này mỏi nhừ cả hai chân. Tuy rằng hắn võ công cao thì có cao đấy, cơ mà đi bộ tuyệt không phải là sở trường của Tam vương gia hắn!
Vừa đi Hiên Viên Thích vừa mắng thầm trong bụng, nghĩ cái tiện nhân kia đúng là đồ hại người mà, chỉ vì mãi nghĩ sẽ lại có thể nhìn thấy đôi mắt băng lãnh mà đầy quật cường kia nên khiến hắn quên béng đi chuyện đường xá xa xôi, nếu gặp được y, y mà còn sống chắc chắn hắn sẽ khiến y hận bản thân vì đã sinh ra trên đời này.
Nghĩ thì nghĩ, thế nhưng đến khi đến được nơi muốn đến, nhìn thấy bóng dáng vận một thân hắc y của nam tử nọ, gầy yếu, lại nhu nhược, mỏng manh đến kì lạ thì lòng Hiên Viên Thích không khỏi chùng xuống, bao nhiêu hình phạt nghĩ ra từ nãy đến giờ không nói một tiếng nào đã vô tung vô thất tiêu biến sạch sẽ.
Lãnh Cô Tịch đứng ở giữa sân, lá cây xào xạc, đem theo cơn gió như vô tình cố ý mà hất tung mái tóc dài như được dệt ra từ màn đêm của y tỏa ra tứ phía, tựa như một cái lưới nhện khổng lồ, chỉ cần lỡ chân sa vào liền sẽ không còn cách nào có thể thoát ra. Hàng lông mi dài cong vút thùy hạ, tựa như cánh của hắc hồ điệp che đi đôi đồng tử lãnh nhiên vô ba phía sau. Bộ hắc trường sam đơn giản trên người lại kì dị càng tôn lên làn da trắng xanh đầy bệnh trạng của y. Dương quang trải xuống thân người cao gầy nọ, từ y toát ra một cỗ u uất cô độc, như một con sói hoang lãnh khốc luôn luôn độc lai độc vãng không cần một ai đứng bên cạnh mình, cứ như vậy đơn độc mà sống, xinh đẹp đến xao lòng.
“Thiếu gia!” Chợt, từ bên trong, Điệp Nhi cầm theo một chiếc áo khoác chạy ra, nhìn nàng có chút gầy yếu nhưng xem ra vẫn còn khỏe hơn Lãnh Cô Tịch, “Tuy rằng trời hôm nay rất đẹp, nhật dương cũng lên cao, thế nhưng dù sao đi nữa hiện tại vẫn đang là mùa đông, thiếu gia lại vừa hạ sốt, không thể lại để bị cảm lạnh nữa.” Rồi nhanh nhẹn đem áo khoác choàng lên vai Lãnh Cô Tịch.
Lãnh Cô Tịch không mấy quan tâm nàng làm gì, chỉ im lặng nhìn đăm đăm vào không trung. Điều y cần làm hiện tại là khiến cơ thể yếu đuối gió thổi là bay này cường đại hơn, chứ không phải là quan tâm đến những tiểu tiết như vậy.
Nhìn xuống cánh tay phải đã được bản thân tùy tiện nắn lại xương buông thỏng bên hông, Lãnh Cô Tịch khẽ nghiêng đầu. Đã bốn ngày rồi… như vậy mà còn chưa thể hồi phục, nếu là cơ thể cũ của y thì cùng lắm cũng chỉ mất một ngày. Cơ thể này hảo yếu a…
Sau khi Hiên Viên Thích vội vã bỏ đi ngày đó, Lãnh Cô Tịch một thân mệt mỏi ngã trên thảm cỏ, may mắn Điệp Nhi tỉnh lại đúng lúc, loạng choạng mà khiêng y về phòng cẩn thận săn sóc mặc vết thương của mình vẫn chưa được xử lí cho đàng hoàng, vẫn còn may hoa trì là ở ngay bên trong An Tuyết cung nên quảng đường phải đi cũng không dài. Nhờ vậy mà Lãnh Cô Tịch coi như hoàn hảo, còn chưa thành một phế nhân.
Lãnh Cô Tịch không mở miệng nói lời đa tạ nàng, nói đúng hơn là từ sau khi bạo bệnh vật dậy, y chỉ duy nhất nói đúng một câu với nàng lúc ở bên hoa trì, rồi sau đó là không gì cả.
Điệp Nhi nhìn nam tử đứng phía trước mình, hơi cúi đầu. Khi xưa tuy rằng thiếu gia rất nhút nhát, lại kiệm lời, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy y lại xa cách đến nhường này, tựa như xung quanh y được một tường băng cao lớn vững chắc bao lấy, hàn khí tỏa ra bứt nàng phải tránh ra xa, không tài nào có thể lại gần… cảm giác y rất lãnh khốc… rất đáng sợ…
Đúng lúc này một tiếng hét thất thanh vang lên khiến cả Điệp Nhi lẫn Hiên Viên Thích đang đứng bên cổng vào cũng đều phải giật mình.
“Ô ô!! Vương gia… vương gia!! Là nhện a!! Lấy nó ra giúp nô tỳ với aa!!” Lục phi nhảy cẩng cả lên, đông múa tây múa xộc thẳng vào An Tuyết cung, không cẩn thận lại va phải Lãnh Cô Tịch khiến cơ thể từ đầu đã vốn yếu ớt của y chao đảo một cái mạnh liền ngã xuống. Điệp Nhi hoảng hốt vội vã đưa tay đỡ lấy y, trừng mắt hướng vị phi tử vẫn còn đang phát hoảng mà la lớn, “Độc xà!! Ngươi cư nhiên nghe lén bọn ta, còn muốn đẩy ngã cả thiếu gia nhà ta sao??”
Hiên Viên Thích thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ, cuối cùng phất tay áo, đeo lên một bộ phong lưu tiêu sái mà tiến vào, “Tiện tì, như thế là cách ngươi nói chuyện với chủ tử?” Rồi hắn nắm lấy tay Lục phi kéo lại, nhẹ nhàng nhanh như cắt đã dùng tay không chộp lấy con nhện to bằng một lòng bàn tay đang bám trên vai nàng, “Ái phi bình tĩnh, bổn vương đã bắt được nó rồi.”
Lục phi hai mắt đều rươm rướm lệ, nhìn thấy con nhền nhện bị Hiên Viên Thích nắm lấy trên tay liền hoảng sợ mà vùi đầu vào ngực hắn, “Ô ô, vương gia… người phải làm chủ cho nô tỳ a, chắc chắn là tên tiện nhân kia sai người đặt nhền nhện ở đó chờ chúng ta đến liền thả ra, nếu không như thế nào nhền nhện vốn luôn xa cách với loài người lại khi không mà bu lên người nô tỳ?”
“Hảo hảo.” Hiên Viên Thích miệng thì dỗ mĩ nhân trong tay, thế nhưng mắt lại một giây cũng không rời khỏi nam tử trước mặt.
Lãnh Cô Tịch im lặng không nói gì, được Điệp Nhi đỡ đứng dậy cũng chỉ tùy tiện đảo mắt nhìn qua đám người mới tới một lượt rồi lại thả hồn vào không trung. Khí tức nhàn nhạt tỏa ra xung quanh y, thực sự là tựa như một bức tường băng ngăn cách y với tất cả mọi thứ bên ngoài.
[