Tâm nguyện cuối cùng của gia gia là muốn gặp lại bá mẫu, dù gì thì cuối cùng nàng cũng vẫn phải trở về, bất luận nàng có đồng thuận hay không. Vậy nhưng sâu trong thâm tâm, nàng thực không muốn buông bỏ cơ hội tìm lại người thân mà bấy lâu nàng chưa từng gặp gỡ ấy......
Uất Trì Tú rút ra một chiếc khăn trắng muốt, đưa tới trước mặt nàng ,“Đừng khóc, tạm thời cô nương cứ ở tại Uất Trì phủ, đừng nghĩ ngợi gì cả.” Thấy khuôn mặt đẫm lệ của nàng, trái tim hắn chợt ẩn nhẫn xót xa.
“Ta......” Dè dặt đưa tay tiếp nhận, cảm thụ dư ôn hãy còn phảng phất trên chiếc khăn, tâm tình của nàng lúc này thật giống như có dòng nước ấm áp chảy qua, xua tan đi băng giá lẩn khuất trong lòng .
Đương lúc bối rối, hắn không biết bản thân đã dùng ánh mắt thương tiếc, ân cần cỡ nào để quan sát nàng. Nhìn bộ dạng thiểu não của nàng, hắn liền mỉm cười an ủi , “Tại kinh thành này, Uất Trì gia tốt xấu cũng có vài phần danh khí, nàng cứ an tâm lưu lại đi, Lâu Đậu.”
Nghe hắn gọi thẳng tên mình, Trầm Lâu Đậu ngây ngẩn cả người. Trên mặt còn vương lại mấy vệt nước mắt, nàng hồ đồ, ngốc nghếch nhìn hắn.
“Ta và nàng được tái ngộ đã là hữu duyên, vì thế không cần chú trọng khoản xưng hô. Cứ coi như kết giao bằng hữu, nàng thấy sao? ”
“Bằng hữu?” Nàng nháy mắt mấy cái, như vậy có được không?
“Tướng quân cũng là người, đương nhiên cũng cần bằng hữu. Lâu Đậu, chẳng lẽ nàng ghét bỏ thân phận võ tướng của ta? ” Uất Trì Tú cười hỏi, cố ý mở rộng chủ đề. Nàng quả nhiên di dời sự chú ý, thôi không khóc nữa. ( LL: ta thề chứ ta thấy Tú ca tâm lý dã man, anh này làm võ tướng thật uổng >"
Trầm Lâu Đậu vội vàng xua tay,“Không, không phải, cái chính là......" Nàng ấp úng, do dự đáp lời: "Ta vốn chỉ là một dân thường, sao dám cả gan trèo cao trở thành bằng hữu của tướng quân đại nhân ?” Nàng nào có ghét bỏ hắn, nói hắn mang danh võ tướng, thực đúng là nhìn không ra! Hắn một thân thanh tao, nho nhã, lại kiệt xuất, bất phàm, so với những người đọc sách ở Giang Ninh hay với những vị tú tài ở chốn kinh thành hoa lệ thì trông còn thư sinh, tuấn lãng hơn gấp vạn lần.
“Vậy là tốt rồi! Thời gian này nàng hãy hảo hảo dưỡng bệnh, chuyện tìm người cứ giao cho ta.” Nghĩ tới những mỹ nhân đẫy đà nhan nhản khắp thành Trường An, hắn liền cảm thấy nàng quá mức yếu nhược .
Khuôn mặt mong manh, tuyệt mĩ kia khiến hắn tưởng như chỉ cần bóp một cái là vỡ vụn. Chắc là do nàng phải gánh lấy quá nhiều trách nhiệm cùng áp lực nên mới mảnh dẻ đến mức như vậy!
Tuy nhận thấy ánh mắt của hắn dao động trên người mình, nhưng Trầm Lâu Đậu lại không hề có cảm giác không thoải mái . Bởi ánh mắt ấy quá đỗi ôn nhu, thậm chí có thể nói là dịu dàng, quan tâm và ngập tràn lo lắng.
"Thân thể ta kỳ thật tốt lắm.” Lần nào gặp hắn, nàng cũng được nghe hắn khuyên mình chịu khó tĩnh dưỡng, bồi bổ sức khỏe.
Lắc đầu cười, Uất Trì Tú không tán đồng lời nói của nàng, “Chờ nàng tròn trịa lên một chút, họa may ta sẽ tin.” Ngoại hình mảnh mai, yếu ớt của nàng gây cho hắn cảm giác, chỉ cần gặp phải một cơn gió vô tình thổi qua thôi là không biết đã phiêu bạt đến tận phương trời nào xa lắc nào rồi.......?
Xoa bóp thắt lưng, Trầm Lâu Đậu chưng ra vẻ mặt vạn bất đắc dĩ,“ Dù ta có ăn nhiều hết cỡ thì cũng không mập lên nổi đâu.” Nàng rõ ràng biết, xu hướng đánh giá sắc đẹp của phụ nữ được ưa chuộng nhất thời nay : nữ tử đẫy đà mới được coi là mỹ nhân. Nhưng mặc nàng cố gắng ra sao, cơ thể nàng vẫn không chút biến chuyển. Thậm chí nếu hôm nào ngẫu nhiên ăn nhiều một chút là y như rằng hôm đấy nàng sẽ rất năng nổ tất bật qua lại thăm nom nhà tiêu gia phủ nữa kìa.
“Thật thế ư? Vậy những nương nương trong cung chắc sẽ hâm mộ nàng lắm.”
“Vì sao?” Nàng tò mò truy vấn. Chuyện trong cung, nàng chưa từng được nghe qua a!
Hai người rôm rả tán gẫu thân mật trong thư phòng; hòa ái, vui vẻ kể cho nhau nghe hết chuyện này đến chuyện khác. Nhìn nụ cười rạng rỡ ánh trên môi nàng, Uất Trì Tú chợt cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm. Thả lỏng cơ thể, đáy mắt hắn toát lên vẻ vô cùng thỏa mãn, vừa lòng.
Nghe hắn thuật lại mấy chuyện hài hước trong cung, Trầm Lâu Đậu bất tri bất giác để lộ ra nét hoan hỉ. Khuôn miệng chúm chím cong lên như nụ hoa e ấp bừng nở trong nắng sớm, đôi mắt vô ưu trong veo không ngừng phát ra những tia sáng lóng lánh thoát tục, gương mặt mê mẩn nom rất hữu thần.
Nàng dịu dàng, tinh tế giấu chiếc khăn hắn đưa khi nãy vào trong mình, cũng khẽ khàng đem một phần rung động sâu kín mà nàng dành cho hắn thu vào trong tim.
Từ ngày đó trở đi, Trầm Lâu Đậu ở lại Uất Trì phủ. Uất Trì Tú vì muốn bảo hộ nàng nên đã kín đáo ra lệnh cho đám hạ nhân tuyệt đối không được lắm miệng, cấm mọi người không được để nội tình trong phủ rò rỉ ra bên ngoài.
Vấn đề ở chỗ, nơi nào có chuyện khác thường thì ắt nơi đó có kẻ xì xầm bàn tán. Nhất là việc Uất Trì phủ vốn lặng ngắt bấy lâu, nay bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một vị cô nương xinh đẹp. Điều này khiến cho tam cô lục bà sống tại hậu viện không ngừng hiếu kỳ thắc mắc, tụ tập nhau lại mà nhỏ to, đoán mò đủ kiểu.
Màn đêm buông xuống, Uất Trì phủ cơ hồ trở nên cực kỳ náo nhiệt.
“Tướng quân, binh lính lại bắt được vài tên hắc y nhân lén xông vào phủ.”
Thư phòng im ắng nổi bật lên hình ảnh Uất Trì Tú đương vùi đầu phê duyệt đống công văn. Thân là đại tướng quân, đáng lẽ hắn chỉ cần lo việc quân cơ, an bang thiên hạ. Nhưng mang trong mình bản lĩnh hùng tài thao lược, văn tài uyên thâm cùng lối tư duy xuất chúng, hắn thường xuyên phải gánh trên vai hàng loạt những trách nhiệm nặng nề, thậm chí còn là vô cùng trọng đại. Bởi vậy, phần lớn công văn của triều đình đều dồn lại chờ hắn giải quyết.
Đưa mắt nhìn mớ giấy tờ chất ngất trên bàn, Uất Trì Tú thở dài ngao ngán. Việc biên chế quân đội tuần tra Trường An thành thật khiến hắn đau đầu nhức óc.
Mới vừa rồi, người hướng hắn bẩm báo về nhóm hắc y nhân to gan lớn mật, dám nhân lúc nửa đêm lén lút rình mò Uất Trì phủ kia chính là vị phó tướng uy dũng đứng đầu trong đám thuộc hạ dưới trướng hắn-- Quý Trung.
“Ném tất cả tới chỗ cũ đi.” Uất Trì Tú không thèm ngẩng đầu lên, phán!
Quý Trung cười ngượng nghịu, “Tướng quân, nơi đó đã chật kín hết rồi, chỉ sợ không nhét thêm ai được nữa.”
"Chỗ cũ" mà bọn họ vừa nói đến nguyên là địa lao của Uất Trì phủ. Bên trong hiện thời giam giữ không ít phạm nhâm, nhẩm tính sơ qua chắc cũng tầm khoảng một tiểu đội.
Nghe xong, Uất Trì Tú liền giương mắt lên nhìn hắn, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi “ Thân thủ mấy tên bị bắt vừa rồi như thế nào?”
Kể từ sau ngày thứ sáu Lâu Đậu đến ngụ tại Uất Trì phủ, cứ mỗi bận đêm xuống là phủ nha lại được dịp tiếp kiến đủ mọi dạng người, từ những kẻ trộm vặt đến những kẻ có ý đồ thám thính tình hình nội phủ, mục đích của chúng đích thị là để tìm nàng.
Nghĩ đến đó, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân bị xem thường, khinh rẻ trầm trọng! Uất Trì gia dùng võ lập nghiệp, trọng binh đóng trong phủ đâu chỉ để giỡn chơi, tiến vào thì dễ nhưng muốn bước ra thì hãy coi chừng. Ngay cả cao thủ võ lâm lò dò tới đây còn bị binh lính phủ nha phát hiện chứ chưa buồn nói đến mấy tên hắc y nhân kém cỏi kia. Với loại công phu mèo cào ba chân của bọn chúng thì cứ ngồi đó mà mơ đến việc mon men, lởn vởn quanh Uất Trì phủ.
Tưởng chỉ cần khoác lên mình bộ y phục dạ hành là biến được thành cao thủ ư? Xuy!
“Thân thủ cũng tàm tạm, nhưng vẫn đấu không lại với "Chế thức võ chiêu" của chúng ta.” Quý Trung bình ổn nhận xét.
"Chế thức võ chiêu" chính là những binh lính được triều đình chọn lựa kỹ càng, rồi tập hợp thành những đội quân tinh nhuệ. Bọn họ là những người đã trải qua vô số lần huấn luyện nghiêm khắc, trui rèn tính kiên trì, bền bỉ cùng bản lĩnh gan góc. Vậy nên "Chế thức võ chiêu" còn được xem là đội quân có ý thức tốt nhất trong thời thế hiện tại.
“Chuyện ta sai ngươi điều tra kết quả như thế nào?”
“Giang Ninh chức tạo cục, đương nhiệm là Trần Vĩ, hắn có người thân làm Bộ binh thị lang trong triều. Theo những gì thuộc hạ tìm hiểu được, Trần gia chức phường cùng Trần Vĩ có quan hệ khá sâu xa, mật thiết.”
Uất Trì Tú nhíu mày, thì ra nguyên nhân khiến bọn chúng không kiêng nể mà liên tiếp đột nhập Uất Trì phủ vào ban đêm là do ỷ thế làm càn. Chẳng lẽ chúng nghĩ chỉ dựa vào chức Binh bộ thị lang nhỏ nhoi kia là được phép thoải mái ung dung, tự do hành động ư?
“Tướng quân?” Quý Trung cẩn mật chờ hắn phân phó mệnh lệnh kế tiếp.
Mày chau lại, Uất Trì Tú cười mai mỉa,“A, hiển nhiên có kẻ đã quên mất uy danh của Uất Trì gia từ đâu mà thành. Vậy nên từ mai, ngươi hãy đi tìm Tạ huynh đệ, mỗi ngày chịu khó đến viếng thăm nhà Binh bộ thị lang một lần. Giúp hắn cảm nhận được tư vị hàng đêm có khách nhân tới hỏi han, chiếu cố."
Quý Trung nghe xong không nhịn được mà nhếch môi, tướng quân e là đã hết kiên nhẫn. Vị Bộ binh thị lang kia thực không biết tự lượng sức, đang yên đang lành việc gì phải trêu tức tướng quân? Lần này thì có kịch hay để xem rồi !
“Thuộc hạ tuân mệnh!” - Quý Trung đĩnh đạc đáp.
Khóe miệng cong lên, Uất Trì Tú cười đến thỏa mãn vui vẻ. Hắn sẽ cho vị Bộ binh thị lang cậy quyền cậy thế kia biết, cả gan chọc giận Uất Trì Tú thì sẽ lĩnh được hậu quả gì?