Uất Trì Tú gian xảo cầm chân kẻ đang định trốn chạy, “Cha, Tống Tòng Quân nhờ ta chuyển lời: công văn hiện chồng chất như núi, thỉnh cầu người mau mau về xử lý.” Chính sự không làm lại hồn nhiên ngồi nhà nghịch bóng?
“......” Thấy trốn không thoát, Uất Trì lão gia ảm đạm cúi đầu. Cả ngày xem công văn, xem đến choáng váng đầu óc, tối tăm mặt mày, lão không làm! Tủi thân ngẫm nghĩ, đến bao giờ lão mới thỏa mãn được ước mong ngậm kẹo đùa cháu đây?
“Quá trưa một chút, Tống Tòng Quân sẽ phái người tới đón lão nhân gia ngài qua đó. Phụ thân cứ an tâm, nhi tử nhất định sẽ điều thêm binh lính hộ tống người.” Ý hắn là sẽ tăng thêm nhân lực áp tải lão cha yêu quý đi thực hiện nghĩa vụ.
Ai oán trừng mắt, Uất Trì lão gia tâm không cam - lòng không nguyện thảm hại gật đầu, “Đã biết.” Ai, thân già đã phải lặng lẽ xuống nước năn nỉ đến thế mà vẫn không được, đứa con này tuyệt không thể là tri kỷ!
“Lão gia, thử nếm chút ngọt xem, biết đâu lại thấy dễ chịu hơn?” Tiểu Tự đồng tình nhìn lão, thận trọng dâng lên chén ngân nhĩ dường phèn đã cầm từ lâu. Lão gia lần nào cũng đấu không lại thiếu gia, ai……Thật đáng thương nha!
Uất Trì lão gia cao hứng tiếp nhận chén canh, hí hửng uống cạn; lão hoàn toàn không phát giác được ánh mắt thương hại của Tiểu Tự. Nếu lão biết nàng ta nhìn mình như vậy, chỉ sợ dù có bày ra mười chén ngân nhĩ trước mặt thì lão cũng chẳng thể trấn an nổi cõi lòng u ám tội nghệp của mình………….
Tuấn mã phi băng băng trên con đường dẫn đến ngoại ô thành Trường An, cưỡi trên lưng ngựa là một gã nam nhân tuấn tú đang ân cần bảo bọc cho vị thiếu nữ kiều mị ở trong lòng. Làn thu ba lấp lánh mê hoặc, khuôn mặt thoáng ửng màu đào, mắt ngọc mày ngài, thiếu nữ đẹp đến động lòng người! Nàng khoác trên mình bộ xiêm y mang sắc ngà của trăng bạc, mềm mại phiêu linh cùng gió, mái tóc mượt mà duyên dáng uốn lượn trong không gian.
Nam tử ngồi sau tuấn dật cao nhã, cặp mắt ôn nhuận hữu thần; dũng mãnh thúc ngựa tăng tốc, hắn không quên để tâm đến cô gái bé nhỏ trong lòng mình. Môi hiện lên đường cong nhu tình, hắn cũng khoác trên người một bộ xiêm y màu nguyệt.
Hình ảnh này hệt như một bức mĩ họa, đôi nam nữ thân mật cưỡi chung một con ngựa khiến cho những người đi đường không khỏi chú mục dõi theo.
Phải mất một lúc lâu, hai người họ mới tới được trấn nhỏ ở gần ngoại thành. Trấn này có cái tên rất đẹp – trấn Mĩ Mãn; sở dĩ người ta gọi vậy vì đây là nơi tiếp giáp giữa Trường An và Lạc Dương, cũng nhờ thế nên đời sống của người dân chốn này tương đối khá giả, sung túc; cảnh trí đa dạng, phồn vinh. (LL: haiz, ta mất gần chục phút tra từ điển xem “mĩ mãn” trong tiếng hán việt là gì. Tra lên tra xuống, tra tới tra lui, ta mới ngộ ra “mĩ mãn” chính là từ hán việt. Rõ là công cốc! L)
Tuấn mã vừa nhập trấn đã khiến dân tình xôn xao, thêm vào đó là gương mặt anh tuấn thư sinh của Uất Trì Tú, thành thử hắn cứ đi tới đâu- những ánh mắt thăm dò liền tò mò chạy theo tới đó.
Vì đã từng xem qua bản đồ trước khi đến nơi này nên không cần mất công dừng lại hỏi đường, Uất Trì Tú lập tức phi thẳng ngựa đến khách điếm duy nhất của trấn.
Vừa thấy khách quý tới cửa, tiều nhị liền xoa xoa tay đon đả, “Khách quan, mời vào! Để tiểu nhân giúp ngài cất ngựa.” Nói đoạn nhanh nhẹn cầm lấy dây cương trong tay đối phương.
Uất Trì Tú phớt lờ nhiệt tình của hắn, cúi đầu khẽ gọi: “Lâu Đậu, chúng ta đến nơi rồi, dậy thôi nào!”
Tiểu nhị đang buồn bực vì hành vi quái dị của vị khách trước mặt thì bỗng trợn mắt cả kinh khi thấy một cái đầu xinh xắn lộ ra từ chiếc áo choàng đen của người đối diện.
Trầm Lâu Đậu miễn cưỡng mở mắt, thanh tú ngáp một cái; khẽ day day trán, nàng nghiêng đầu hỏi hắn, “Tú ca, ta đến trạm dịch rồi sao?” Nghi hoặc ngó nghiêng bốn phía, trạm dịch này lớn thật! Trông như một tòa thành nhỏ vậy.
Tiểu nhị bẽ bàng nghẹn họng, thật khéo hù chết hắn! Giở mời nhìn rõ, trong lòng vị khách quan này còn có một cô nương đoan trang, yểu điệu nha.
“Chúng ta đã vào trấn rồi.” Uất Trì Tú gọn gàng xoay người xuống ngựa, đoạn quay lại dịu dàng ôm tiểu bảo bối cùng xuống theo.
“Tới rồi?” Trầm Lâu Đậu ngạc nhiên tròn mắt, không nghĩ mình ngủ lâu đến vậy? Ai nha...... trách sao nàng cứ thấy cả người đau nhức.
Lúc vừa tỉnh, Lâu Đậu còn chưa cảm nhận được cơ thể cứng còng như khúc gỗ của mình. Phải đến khi chân chạm đất thì nàng mới phát hiện, xương cốt toàn thân đang đồng loạt kêu gào, kháng nghị.
Uất Trì Tú đưa dây cương cho gã tiểu nhị đứng bên, “Đi nào, vào ăn một chút! Ngồi ngựa nửa ngày hẳn nàng cũng cần nghỉ ngơi rồi.” Dứt lời xoay người đi trước; bước được vài bước, Uất Trì Tú ngờ ngợ quay đầu; thấy tiểu bảo bối vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn tức khắc vòng về trước mặt nàng, “Lâu Đậu?”
Trầm Lâu Đậu xấu hổ cười cười, “Tú ca, thực xin lỗi, ta đi không nổi….. Chàng đỡ ta được không?” Nàng nhỏ giọng bập bẹ. Toàn thân đau nhức ê ẩm, ngay cả chân cũng không nghe theo sự sai khiến của nàng, giờ một cử động nhỏ cũng làm nàng khó khăn, khốn đốn.
Vòng tay qua vai tiểu bảo bối, hắn ân cần đỡ lấy cơ thể mảnh mai, “Không quan trọng, lần đầu cưỡi ngựa ai cũng thế cả thôi.” Nói thì nói vậy, vừa thấy nàng bôn ba mỏi mệt, lòng hắn đã lại khó chịu không yên.
Nhìn cách nàng nhíu đôi mi thanh tú sau chặng đường hành tẩu, hắn thực hối hận vô cùng! Nếu biết nàng yếu ớt như vậy thì dù có tốn thêm thời gian, hắn cũng sẽ ngồi xe ngựa tới đây cùng nàng.
“Ân.” Nhờ lần xuất môn này, Trầm Lậu Đậu mới biết bản thân mình vô dụng đến mức nào……
Chưởng quầy niềm nở nghênh đón hai người, chờ Uất Trì Tú gọi vài món ăn, hắn mới sảng khoái cười, gật đầu rời đi. Một lát sau, thức ăn nóng hổi cùng hai bát mì đã được bê lên.
“Ăn đi! Hôm nay nàng cứ an tâm nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục đến trấn bên tìm người.” Hắn nhỏ nhẹ. Nàng không thích hợp đi đi lại lại nhiều, dù sao cũng đã gần tới nơi, ngày mai đi tiếp cũng không muộn.
Trầm Lâu Đậu gật đầu, lặng lẽ ngồi ăn, cơ thể nhỏ nhắn hiện lên vẻ rệu rã, mệt mỏi.
Nhìn khuôn mặt rầu rĩ pha chút uể oải của nàng, hắn trầm ngâm không nói. Thỉnh thoảng gắp thêm vài món ăn vào bát nàng, hắn muốn đôn đốc nàng ăn nhiều một chút, giờ hắn chỉ có thể âm thầm quan tâm nàng bằng cách ấy mà thôi.
Cách đó không xa, vài nam nhân mặc sắc phục xám đang rình rập theo dõi động thái của hai người. Một gã cao lớn trong số chúng cứ chăm chăm quan sát dung mạo cùng dáng vóc của Uất Trì Tú, ngắm nghía kỹ càng rồi lẳng lặng lưu vào tâm trí.
Lát sau, thấy đã no bụng, hai người liền kêu tiểu nhị dẫn lên phòng nghỉ ngơi.
Nam tử vạm vỡ bấy giờ mới liếc mắt về phía những người còn lại, hiểu ý đồng bọn, hai kẻ đó lập tức đứng dậy rời đi. Trên bàn lúc này chỉ còn mình gã vẫn tiếp tục dùng ánh mắt quỷ dị trông theo hai bóng hình đang dần khuất xa ấy.
Ngay khi ngoặt vào ngã rẽ dẫn ra đoạn hành lang khúc khuỷu, Uất Trì Tú thoáng nghiêng đầu, không dấu vết liếc lại phía sau. Kế đến, hắn cùng nàng biến mất ở góc cuối tiền sảnh.
Cúi đầu nhìn tiểu bảo bối, khóe miệng hắn khéo vẽ nên một đường cong hoàn hảo. Xem ra, chuột đã tự giác dâng mình đến tận cửa rồi!
Nửa đêm, khách điếm im ắng, không, phải nói là toàn bộ thị trấn đều lặng thinh không tiếng động, người người nhà nhà đang chìm trong giấc ngủ say, một bầy chuột bắt đầu rục rịch hoạt động....
Trong đêm tối, ba đạo thân ảnh màu đen lén lút xuất hiện nơi hậu viện, trên người khoác y phục dạ hành - loại y phục vô cùng thích hợp khi dùng làm chuyện xấu; mặt bịt kín bằng tấm khăn đồng màu .
Một gã nhạy bén liếc mắt ra hiệu cho hai kẻ đứng bên, gật đầu hiểu ý, cả ba không hề do dự tiến đến gian sương phòng đã được ngấm ngầm ấn định.
Bọn chúng hợp tác rất khăng khít, thuần thục và ăn ý, một kẻ nham hiểm đặt tay lên thanh chủy thủ giấu sẵn trong giày để dễ bề hành động; một kẻ âm ngoan nấp sau chỗ tối của cây trụ nhà, dáo dác thăm dò xung quanh; kẻ còn lại lẳng lặng rút từ trong áo ra một đoạn ống trúc, điêu luyện chọc thủng tờ giấy dán cửa sổ, từ từ thổi hơi gây mê vào phòng.
Chờ chốc lát, gã cầm chủy thủy liền khẽ bước lại gần cánh cửa, thận trọng luồn dao vào trong, gạt then cài ra.
Thành thạo mở cửa phòng trong yên lặng, hai gã cầm đầu nhón chân tiến vào. Thoáng thấy ổ chăn trên giường, gã đứng bên trái lập tức đưa tay lên chỉ trỏ. Nắm bắt được hành vi của đồng bọn, gã bên phải gật đầu, lanh lẹ lôi ra vài túi vải được chuẩn bị từ trước, chúng im ỉm bước nhanh tới giường, lật chăn bắt người....
Không có ai?
Lòng thầm kêu không ổn, hai gã tức khắc xoay người, toan định lao ra ngoài thông báo cho đồng bọn. Chỉ tiếc là chưa kịp di chuyển, một trận gió mạnh đã bất ngờ ập tới, đánh trúng huyệt đạo của hai hắc y nhân, khiến chúng nhất thời không thể động đậy.
Một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện trong đêm đen làm cho hai kẻ bất minh kia hoảng sợ trợn tròn mắt.
Bóng đen đó lững thững bước ra từ góc phòng, nhờ ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ, bọn chúng có thể thấy rõ dung mạo tuấn dật, cơ thể cường tráng cùng nụ cười lạnh lẽo toát lên từ khuôn miệng của người này. Cứng họng bàng hoàng, hai kẻ xấu số hung hăng hít sâu một hơi, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi. (LL: Tú ca manly chết người a :">!!!!)
Chúng chắc chắn nhận ra người trước mặt, hắn ta là nam nhân thường xuyên bầu bạn bên Trầm cô nương -- Tướng quân Uất Trì Tú!
Tao nhã ngắm nhìn ánh trăng huyền ảo ngoài cửa sổ, Uất Trì Tú từ tốn tiến tới trước mặt hai người, thản nhiên cười! Hắn dường như rất hưởng thụ. khi thấy thái độ khiếp đảm của hai gã hắc y nhân tinh ranh, tai quái. Thủng thỉnh đưa ngón trỏ lên sát miệng, ý bảo hai kẻ kia nên biết điều ngậm mồm, Uất Trì Tú chầm chậm lắc đầu.
Vỗ vỗ đầu hai kẻ đối diện, hắn thong dong bước ra ngoài, lát sau điềm đạm kéo vào 1 gã đang trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.
Khua khua tay trước mặt bọn chúng, Uất Trì Tú lại nhếch môi cao ngạo. Ngón tay thình lình phóng ra nội lực, kẻ đang nằm trên đất bỗng kịch liệt run run.
Chứng kiến tường tận thủ đoạn của Uất Trì, nhìn đồng bọn của mình bị hắn lột trần, trực tiếp phế bỏ toàn bộ võ công, hai gã bị điểm huyệt liền hãi hùng, kinh sợ; cả người run lẩy bẩy không thôi.
Dùng thủ đoạn tàn khốc đến vậy mà hắn vẫn có thể mỉm cười? Khuôn mặt của hai hắc y nhân hốt nhiên trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra liên hồi, sợ hắn cũng dùng biện pháp ngoan tuyệt đó để đối phó với mình.
Yên lặng chỉ vào kẻ đang nằm bất động trên mặt đất, Uất Trì Tú từ từ nhắm chặt hai mắt, lãnh liệt lắc lắc ngón trỏ, đoạn chậm rãi định thần, tĩnh tại cười: "Về nhắn lại với chủ tử nhà các ngươi, thức thời thì đừng đến nhiễu loạn."
Thanh âm trầm thấp dễ nghe hoàn toàn tương thích với đôi đồng tử ôn nhu hòa hảo, thành công dọa hai kẻ trước mặt lăn ra ngất xỉu.
Nhìn hai kẻ mở mịt hôn mê, hắn gật đầu, vô cùng vừa lòng!
“Ngủ thôi!” Nói đoạn, Uất Trì Tú không nhanh không chậm xoay người rời khỏi gian sương phòng.
****Lời kết:
- Chương này ta thấy ngộ nhất là cảnh giãy đành đạch của Lâu Đậu tỷ, hí hí!!!
- Và thích nhất đoạn kết của Tú ca, ^^!!!!
- Một điều nữa, chương này là chương ta edit vớ vẩn nhất, ít tỉa tót nhất. Thế nên nếu có j ko thuận tai các nàng bỏ quá cho ^^!!!