Ánh mặt trời lấp lánh chiếu rọi trên thân thể ngà ngọc của nàng; hôm nay nàng mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt, anh khí và linh động gấp bội so với ngày thường. Làn váy dài tha thướt nay đổi thành chiếc quần mộc mạc giản đơn, chân đi đôi hài nhỏ xinh xắn, mái tóc óng ả được buộc lại gọn gàng bằng sợi dây lụa rực đỏ mềm mại, trông nàng khả ái và phiêu dật đến lạ kỳ! Nhìn đôi má ửng hồng của nàng, ánh mắt hắn chợt trở nên nhu hòa, gần gũi.
Giây phút ấy, Uất Trì Tú mới cảm nhận được rõ trái tim đang đập lỗi nhịp của mình. Thấy nàng mừng rỡ khi đá thành công quả bóng vào lưới, ngực hắn bất giác nóng bỏng dị thường.
Phát hiện ra hắn, Uất Trì lão gia lập tức ngừng chân, quay sang thần bí nhỏ to với Trầm Lâu Đậu vài lời. Hiểu ý gật đầu, nàng xoay người hồ hởi chạy lại bên hắn.
“Tú ca!” Thanh âm nũng nịu yêu kiều vang lên. Đã hai ngày không gặp, ai biết hắn sẽ xuất hiện đúng lúc nàng đang mải miết chơi bóng cơ chứ?
Tiếng gọi của nàng khiến cho lửa nóng trong ngực hắn dần tiêu tán; lo lắng nhìn nàng, tuấn mâu sáng rọi của hắn tức khắc chuyển thành ôn nhu, sủng nịch. Giờ ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết mình đã dùng ánh mắt nhớ nhung, quyến luyến cỡ nào để quan sát nàng.
( Linh lan: có 1 từ ta rất thích trong cách hành văn của TQ, đó là từ sủng nịch. “Sủng” là yêu thương, nuông chiều; “nịch” là say đắm, trầm mê; 2 chữ này ghép lại vs nhau khiến ta k tìm đc 1 từ nào khác trong văn Việt để có thể diễn tả trọn ý, vì vậy ta xin phép giữ nguyên. Nàng nào có khả năng tìm được từ thì cứ đưa ra, ta xin chân thành cám ơn!)
“Nàng đã khỏe chưa?” Hai ngày trước khi hắn nhận lệnh tiến cung, nàng vẫn còn đang ốm. Cơ thể nàng nhỏ nhắn hơn sơ với nữ tử bình thường, vậy nên cũng yếu ớt và nhu nhược hơn họ.
Ánh mắt nồng cháy của hắn khiến Trầm Lâu Đậu bất giác đỏ mặt, tim đập rộn ràng, “n.” Nhẹ giọng đáp, nàng e lệ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nam nhân đối diện.
Thái độ của hai người khiến cho Uất Trì lão gia cùng Tiểu Tự đang đứng ở bên cười tít mắt, vô cùng hài lòng.
“Xem nàng kìa, mồ hôi cũng không chịu lau, lỡ nhiễm phong hàn thì sao?” Những giọt mồ hôi vương trên trán nàng khiến Uất Trì Tú nhíu mày bất mãn. Không chút ngần ngừ, hắn vội lấy tay áo lau chúng cho nàng, động tác êm ái như sợ làm nàng đau.
Trầm Lâu Đậu ngẩng đầu thừa nhận sự cưng chiều của hắn. Nhìn ánh mắt lo lắng hiển hiện trên tuấn dung thân thương, lòng nàng bỗng thấy ngọt ngào ấm áp, nụ cười hạnh phúc đong đầy trên môi.
“Tú ca, chàng mới từ cung trở về ư?” Trước đây, nàng cứ nghĩ làm quan thực nhẹ nhàng, chỉ cần đôi bữa vào triều rồi an nhàn chờ đến ngày lĩnh lương là được. Nhưng từ ngày quen hắn nàng mới biết, thì ra làm quan cũng không đơn giản như nàng tưởng.
“n, nàng chơi có vui không?” Hắn ở hoàng cung bận bịu giải quyết trăm công nghìn việc, trong khi lão cha của hắn lại nhàn nhã, thảnh thơi ngồi nhà nghịch bóng? Thậm chí còn rủ nàng chơi cùng? Nghĩ đến đây, lòng Uất Trì Tú lại dấy lên tư vị bất mãn, có điểm không phục.
“n! Ta chưa lần nào được đá bóng nha! Bá phụ còn bảo, nếu có dịp nhất định sẽ dạy ta cưỡi ngựa nữa kìa.” Từ nhỏ đến lớn luôn bị người nhà bảo hộ nghiêm mật, nên rất rất nhiều việc cho tới giờ nàng vẫn chưa từng thử qua, thậm chí cả ngựa mà nàng cũng chưa từng chạm vào. Vì vậy vừa nghe Uất Trì lão gia đồng ý dạy mình cưỡi ngựa, nàng đã phấn khởi nhảy cẫng lên, vô cùng hào hứng và vui vẻ.
“Cưỡi ngựa?” Uất Trì Tú lãnh đạm lặp lại, liếc mắt nhìn vị phụ thân đang vã mồ hôi lạnh của mình.
Uất Trì lão gia khẩn cấp chạy ra xa, “Khụ! Tiểu Đậu Tử, chuyện đó..... Tú nhi cưỡi ngựa rất tốt, ngươi cứ để hắn dạy là được rồi......” Lão chỉ muốn thân thiết với con dâu tương lai một chút, thế mà lại bị con trai phũ phàng dùng ánh mắt lạnh như băng lăng trì a….
“Nhưng Tú ca còn bận nhiều việc.” Trầm Lâu Đậu chần chừ. Thấy nét mặt mệt mỏi của Tú ca, nàng thương tiếc không muốn khiến hắn lao lực thêm nữa.
“Không sao, ngày nào không cần tiến cung ta sẽ dạy nàng.” Uất Trì Tú lập tức đính chính.
“n!” Hắn nguyện ý chỉ bảo khiến nàng khấp khởi mừng thầm, phấn khích đến độ cười tít mắt.
Một trận gió bất ngờ thổi qua làm mái tóc dài mượt mà của Trầm Lâu Đậu thoáng chốc trở nên lộn xộn. Đang muốn tiến đến giúp tiểu thư chỉnh trang lại, Tiểu Tự thoáng ngỡ ngàng khi nhận thấy có người còn nhanh hơn cả mình.
Uất Trì Tú lướt tay trên trán nàng, nhẹ nhàng di chuyển theo nét mi, đem những lọn tóc tán loạn gài lại bên tai giai nữ. Thuận đường vuốt dọc suối tóc óng ả của nàng, hắn nở nụ cười hiền dịu.
Hàng mi cong khẽ rung động, Trầm Lâu Đậu dường như vẫn cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay hắn đang ôn nhu mơn trớn trên gương mặt mình. Hai má ửng đỏ, nhìn nụ cười trìu mến hắn dành cho mình, nàng bất giác ngẩn ngơ….. (LL: haiz, Lâu Đậu tỷ sắc nữ!)
“Khụ khụ!” Uất Trì lão gia thanh thanh yết hầu, tế nhị nhắc đôi trẻ xung quanh đương còn có người, cảm phiền thu liễm động tác lại một chút.
Ngoảnh đầu nhìn phụ thân, “Cha, nếu thấy không khỏe thì đừng đứng ngoài này, hảo hảo trở về phòng nghỉ ngơi có phải tốt hơn không?”
Ngụ ý của hắn là -- nàng vừa khỏi bệnh, cha kéo nàng ra đây làm gì? Lỡ nàng trúng giớ thì sao?
Uất Trì lão gia ngậm ngùi nín lăng! Thất thểu nhìn con, lòng thầm ai oán lẩm bẩm vài tiếng, lão ấm ức mở miệng., “Tĩnh dưỡng suốt cũng thực buồn a! Người muốn sống thì phải vận động chứ.” Lão sợ Tiểu Đậu Tử nhàm chán nên mới cố tình rủ nàng cùng chơi bóng, xú tiểu tử!
“Có lý, nhưng không phải ai cũng thích hợp làm vậy.” Nếu nàng lại mắc bệnh thì còn động cái gì?
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của con, Uất Trì lão gia liền nổi cơn thịnh nộ, “Đấy là do đại phu nói.” Thắc mắc thì đi mà tìm Trần bá, đừng làm phiền ta! (LL: Dỗi rồi, T^T !)
“Tú ca, Trần bá nói qua, người mới khỏi ốm nên hoạt động một chút sẽ tốt hơn.” Ngây ngô không biết hai phụ tử nhà Uất Trì đang ngầm đấu võ mồm, Trầm Lâu Đậu ngốc nghếch phân bua.
Nàng vừa ứng khẩu, Uất Trì lão gia lập tức dương dương tự đắc vênh mặt nhìn con. Hất hàm ra vẻ “Đấy! Ngươi nghe thấy chưa?” , thái độ đắc ý của lão lúc này trông chẳng khác gì đứa trẻ con háo thắng.
Không so đo với tiểu nhân!
Tỉnh bơ phớt lờ vị phụ thân đang hỉ hả tự mãn, Uất Trì Tú nhẹ giọng, “Đã có tin tức của bá mẫu, hiện ta đang cầm trong tay danh sách hai người mà Quý Trung vừa giao hồi sáng. Sau khi dùng ngọ thiện, ta sẽ dẫn nàng đi bái phỏng, xem xem có đúng người nàng cần tìm không.”
Uất Trì lão gia khinh khỉnh liếc mắc, khẽ hừ một tiếng. Xú tiểu tử nói không lại được với lão nên lảng sang chủ đề khác đây mà!
Trầm Lâu Đậu nghe xong mừng rỡ mở to mắt, “Thật thế ư? Hay chúng ta xuất phát luôn đi.” Nàng nôn nóng kéo kéo tay hắn.
Không ngờ nhanh như vậy đã nhận được tin tức của bá mẫu, thực quá tốt! Nàng đang khẩn thiết muốn gặp người.
“Không vội, ăn cơm xong ta sẽ đưa nàng đi.” Vẻ sủng nịch hiện rõ trên mặt, hắn tùy ý để nàng quấn quít lấy mình.
“n, nhưng......” Buổi chiều xuất môn đương nhiên không thành vấn đề, nhưng tình huống này thì có lẽ nên xem lại, liệu nàng có gây phiền toái cho Tú ca không nhỉ?
Biết được suy nghĩ của nàng, Uất Trì Tú mím môi cười, “Không cần lo, hai người này đều sống tại những trấn nhỏ ngay sát ngoại thành thôi.” Yêu chiều vỗ vỗ đầu nàng, sự ưu ái mà hắn dành cho nàng thực không để đâu cho hết.
“Ta cũng phải đi.” Không chấp nhận bản thân bị hắt hủi, Uất Trì lão gia lập tức xen vào.
“Cha, khi nãy xuất cung nhi tử vô tình gặp được Tống Tòng Quân, cũng có đứng lại hàn huyên với hắn đôi lời.” Uất Trì Tú quay đầu, băng lãnh nhìn phụ thân.