• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Moe (Thiên Ngọc)

“Tỉnh rồi?”

Thời điểm Tô Hiểu Cửu mới vừa vén chăn lên chuẩn bị rời giường, Lục Lang Phong y phục chỉnh tề vén mành đi vào.

Tô Hiểu Cửu đáp lời, dựa vào lực đạo Lục Lang Phong ở bên giường mặc y phục, sắc mặt có chút tiều tụy.

“Không thoải mái?”

Lục Lang Phong lo lắng nhìn y.

Phi Nhứ bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, không giữ miệng nói:

“Chủ tử không phải là bởi vì đêm qua…”

Còn chưa kịp nói xong, Lục Lang Phong liền quăng một ánh mắt như đao qua, Phi Nhứ lập tức ngừng miệng không dám nói tiếp.

Nhìn tướng quân cùng chủ tử chung đụng lâu, lại quên mất bản chất tướng quân là kẻ lãnh khốc vô tình…

“Đêm qua? Đêm qua ta làm sao?”

Tô Hiểu Cửu nghi hoặc, vỗ vỗ đầu, mới vừa tỉnh ngủ đầu óc vẫn là một đoàn mơ hồ, hoàn toàn vô pháp suy nghĩ.

“A Cửu đêm qua nhận thức giường, ngủ đến nửa đêm thấy ác mộng, ôm ta vẫn luôn làm nũng đâu.”

Lục Lang Phong nói nửa thật nửa giả, Tô Hiểu Cửu gặp ác mộng là thật, chỉ là nguyên nhân… Hắn còn suy đoán là vì cái gì.

Lúc Tô Hiểu Cửu gặp ác mộng luôn giãy dụa, miệng không ngừng nói “Không được tới” “Không được đụng ta”, như tránh né cái gì cực kỳ đáng sợ.

Lục Lang Phong đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tô Hiểu Cửu, Tô Hiểu Cửu mặt u buồn, khi đó… Là bởi vì cái gì đâu? Tô Hiểu Cửu tại sao lại nhảy lầu đâu?

Bí ẩn tại trong đầu Lục Lang Phong xua không đi, vốn tưởng rằng một ít chuyện có thể liền như vậy không tái xoắn xuýt, mà tựa hồ vẫn là vô pháp trốn tránh vận mệnh ràng buộc.

Tô Hiểu Cửu bị Lục Lang Phong thành công dời đi lực chú ý, tai nổi lên một vệt hồng sắc. Lục Lang Phong cho là y nhất định xấu hổ nói không ra lời một hồi, không ngờ Tô Hiểu Cửu chờ Phi Nhứ ra ngoài đột nhiên tiến đến trước mặt hắn lắp ba lắp bắp nhỏ giọng hỏi:

“Ta… Ta có phải có chút dính người hay không?”

Lần này rốt cục đến phiên Lục Lang Phong nói không ra lời, ôm Tô Hiểu Cửu cười to:

“Thực sự là hận không để ngươi tại thời tại khắc đều quấn trên người ta.”

Tiểu bảo bối này, sợ là mang theo đăng lung(đèn lồng~) cũng không tìm được người thứ hai.

Bất quá cho dù tìm được, Lục Lang Phong cũng chỉ nhận thức người này, ai khác cũng sẽ không muốn.

Tô Hiểu Cửu nghe hắn đùa, xấu hổ lui ra Lục Lang Phong ôm ấp, hướng phía ngoài chạy đi, nói:

“Ta… Ta muốn đi tìm Mười Lăm chơi!”

Lục Lang Phong không thể không cân nhắc một chút để Tô Hiểu Cửu dưỡng miêu có phải là một quyết định chính xác hay không. Hắn thế nào cảm giác địa vị mình có lúc còn không bằng một con miêu đâu?

Sau giờ ngọ, khó được ánh dương sáng, mặt trời ấm áp dễ chịu làm người buồn ngủ. Lục Lang Phong tại trong thư phòng xử lý việc, hướng ngoài cửa sổ vừa nhìn, liền có thể thấy Tô Hiểu Cửu dời ghế nằm ở hoa viên chợp mắt. Dương quang nhỏ vụn xuyên qua khe lá chiếu vào mặt y, một mảnh mỹ cảnh yên tĩnh.

Mười Lăm cũng tại trong ngực y không nhúc nhích, chỉ có Tô Hiểu Cửu dùng lực độ mềm nhẹ đem Mười Lăm từ đầu tới đuôi sờ toàn bộ.

Mười Lăm không giống miêu khác ngạo kiều, tại trong tay Tô Hiểu Cửu dịu ngoan như tiểu cừu, cả ngày cũng chỉ ăn ngoạn, mệt mỏi liền cào nhẹ y phục Tô Hiểu Cửu “Miêu ô miêu ô ~” làm nũng muốn Tô Hiểu Cửu ôm nó.

Mặt trời ngã về tây, thời gian lặng yên chảy xuôi, bóng cây tại tường viện bị kéo đến rất dài, như muốn dài hơn năm tháng.

Lục Lang Phong lấy chăn mỏng, còn chưa đi xa, Tô Hiểu Cửu liền mở mắt, hướng hắn nhoẻn miệng cười.

“Sự tình xử lý xong sao? Có mệt hay không?”

Phơi qua ánh mặt trời, trên người Tô Hiểu Cửu không còn lạnh như trước. Cả người đều mang ấm áp, tay mềm nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho hắn, chỉ cảm thấy cả người thoải mái không ít.

“Đều xử lý xong, không sao.”

Lục Lang Phong nhắm mắt hưởng thụ Tô Hiểu Cửu tri kỷ, trong đầu còn tính toán một ít chuyện.

Trong kinh hiện tại không yên bình, hoàng thượng long thể vẫn tráng kiện, các vị hoàng tử lại mơ hồ toát ra ý tứ muốn lập thái tử.

Thế lực trong triều thay đổi trong nháy mắt, hôm nay ta vẫn là mưu sĩ của ngươi, ngày mai liền có thể giúp người khác tới đối phó ngươi, cũng có không ít người muốn lôi kéo Lục Lang Phong. Dù sao Đại tướng quân tay nắm quân quyền, cho dù hiện tại thanh nhàn trong phủ, khó không có ngày tái phản triều đình, huống hồ hoàng thượng đối với hắn cực kỳ thưởng thức, quyền hạn tự nhiên không thể khinh thường.

Nhưng hôm nay Lục Lang Phong không còn là Lục Lang Phong trước đây, cho dù ngụy trang, bên trong chung quy vẫn là không giống nhau. Hắn không có nhiệt huyết của nguyên tướng quân, cũng không muốn lại đi tham dự tranh đấu, chỉ muốn an an ổn ổn sống.

Có thể có một số việc, không phải ngươi muốn tránh có thể thoát.

Lục Lang Phong ôm Tô Hiểu Cửu bán mơ màng, đáy mắt là dục vọng thị huyết(khát máu~). Hắn không phạm người, sẽ có người tới phạm hắn.

Sau vãn thiện, Chu bá tìm Lục Lang Phong bẩm báo một ít chuyện, Lục Lang Phong liền đi thư phòng. Hồi lâu trong lòng mơ hồ có một tia bất an, hắn lập tức quay người trở về phòng đi tìm Tô Hiểu Cửu, nhưng vẫn là chậm một bước.

Trong phòng lão ma ma nói Nam Nhứ, Phi Nhứ đều cùng Tô Hiểu Cửu đi hoa viên tìm Mười Lăm, đi một hồi, vẫn chưa về.

Kế điệu hổ ly sơn, dùng Tô Hiểu Cửu đến áp chế hắn giao ra binh quyền.

Lục Lang Phong âm thầm kinh hãi, hoa viên nằm ở trung tâm biệt uyển, vừa vặn là nơi phòng thủ yếu nhất, liền gọi người phong tỏa cả tòa biệt uyển.

Thích khách áo đen không ngờ tới Lục Lang Phong phản ứng nhanh như vậy, cuối cùng thua trận.

Lục Hành áp chế thích khách lấy xuống mặt nạ của hắn hỏi:

“Là ai phái ngươi tới ám sát tướng quân!”

Một tia máu đen từ khóe miệng thích khách lướt xuống, Lục Hành đối Lục Lang Phong nói:

“Tướng quân, uống thuốc tự sát.”

Nửa điểm tâm tư Lục Lang Phong cũng không đặt trên người thích khách, ôm Tô Hiểu Cửu hôn mê bất tỉnh phi thân đi:

“Chuẩn bị thuốc trị thương trong xe ngựa! Lập tức về phủ!”

Chuyện gì hướng hắn đến liền hảo, vì sao tai hoạ phải tới trên người Tô Hiểu Cửu! Nếu bị hắn tra được, nhất định phải cho đối phương vạn kiếp bất phục!

“Lục Hành! Nhanh hơn!”

Lục Lang Phong trầm giọng giục Lục Hành đánh xe ngựa, ôm chặt Tô Hiểu Cửu phòng ngừa y vì xóc nảy mà đụng tới vết thương, cau mày lo lắng gọi:

“A Cửu tỉnh lại! Đừng ngủ, nói cho ta một chút!”

“Miêu ô ~ miêu ô ~” Mười Lăm cũng vây quanh Tô Hiểu Cửu, từng tiếng miêu kêu tại dã ngoại yên tĩnh có chút thê lương.

Bên tai truyền đến tiếng huyên náo mơ hồ, kéo về một tia thần trí trong Tô Hiểu Cửu, nhưng khi thân thể theo ý thức chậm rãi tỉnh dậy, đau đớn tê tâm liệt phế kéo đến cuốn hết tất cả.

“A… Đau… Đau quá…”

“Ngoan, đừng động vết thương!”

Lục Lang Phong nắm tay y, huyết thấm ướt xiêm y, tại y phục bạch sắc hiện ra càng chói mắt, mao(lông~) Mười Lăm như tuyết cũng nhiễm vài tia huyết.

“Đừng sợ, lập tức liền trở lại phủ.”

Lục Lang Phong nhìn ngoài cửa sổ, người càng ngày càng nhiều, xe ngựa xuyên qua đám người, hướng về phủ tướng quân chạy như bay.

“Lang Phong… Có người muốn giết ta… Hắn muốn giết ta…”

Tô Hiểu Cửu suy yếu nói, hai hàng thanh lệ thuận theo khóe mắt y lướt xuống, nhỏ trên tay Lục Lang Phong.

Lạnh lẽo.

Nhiệt độ như chủ nhân nó.

“Đừng sợ, sẽ không có người giết ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Rốt cục hồi phủ, thái y đã đợi lâu, đầu tiên dùng ngân châm niêm phong huyệt vị ngăn huyết, sau đó thanh tẩy vết thương, khâu, bôi dược.

Tô Hiểu Cửu đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, suy yếu đến ngay cả lời đều không nói ra được.

“Tướng quân đừng lo lắng, thương tổn công tử không phải nơi yếu hại, chỉ cần dưỡng miệng vết thương tốt liền không có việc gì.” Trương thái y nơm nớp lo sợ nói.

“Sự quan kỷ tắc loạn*.”

Lục Lang Phong nói, Nam Nhứ cùng Phi Nhứ bưng nước đứng bên cạnh, một bên nhìn, một bên rơi lệ.

Chủ tử một người hảo như vậy, làm sao luôn là bị thương!

“A Cửu đừng sợ, lập tức liền hết đau.”

Lục Lang Phong đau lòng, hận không thể mình có thể thay y chịu thương tổn.

Thân thể A Cửu vốn suy yếu, chính mình còn không chiếu cố hảo nay làm y lại bị thương……

Tô Hiểu Cửu há miệng thở dốc, môi như đang gọi tên Lục Lang Phong.

Lục Lang Phong nắm tay y, vội vã đem tai kề sát môi y, “A Cửu muốn nói cái gì? Ta đều nghe đâu.”

Nhưng Tô Hiểu Cửu môi giật giật, vẫn không phát ra một chữ, đã hôn mê.

Như có một bàn tay vô hình kéo ý thức Tô Hiểu Cửu, đem y mạnh mãnh kéo xuống lòng đất, không còn ánh sáng, vĩnh viễn rơi vào hắc ám.

Y dùng toàn bộ khí lực giãy dụa hô to, nhưng làm sao cũng không được.

Tại thời khắc mất đi ý thức, Tô Hiểu Cửu đột nhiên có một loại cảm giác sẽ không còn được gặp lại Lục Lang Phong.

【 tiểu kịch trường 】

Tô Hiểu Cửu: Ta muốn offline, mọi người nếu muốn ta nha…

Lục Lang Phong: Hiện tại liền muốn ngươi.

Tô Hiểu Cửu:?

——–

*Đăng lung là đèn lồng nhưng trong vương công quý tộc sẽ được làm tinh xảo hơn:



**Nguyên văn: “事关己则乱” đại khái là việc của bản thân sẽ loạn.

Khác với “事不关己” việc người khác đối với ta chẳng có quan hệ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK