• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Nếu không… Gọi Tiểu Bạch?”

Thanh âm Phi Nhứ đột nhiên đánh gãy tâm tư Tô Hiểu Cửu, y quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Phi Nhứ chẳng biết lúc nào đã ngồi xổm xuống ghé vào bàn nhìn tiểu miêu. Thịt trên mặt tiểu miêu bị nàng xoa, hiện ra càng nét dịu dàng. Rõ ràng cùng Nam Nhứ là hai tỷ muội, tính cách hoạt bát lại hiếu động lại cùng tỷ tỷ Nam Nhứ trầm ổn đoan trang không chút nào tương đồng.

Tô Hiểu Cửu cau mày nhỏ giọng nói:

“Tiểu…… Tiểu bạch? Quá bình thường đi……”

Thực nhiều miêu cũng gọi Tiểu Bạch, Lục Lang Phong cho y miêu, phải có một cái tên đặc biệt mới hảo.

“Gọi Tiểu Tuyết?”

“Nhưng… Nó là con đực đi.”

“Gọi Cầu Cầu?”

“Này…”

Lục Lang Phong ở một bên không khỏi bật cười, thấy đầu nhỏ hai người dán lại cùng nhau đường hoàng trịnh trọng thảo luận cũng không nhiều lời.

Nam Nhứ cùng Phi Nhứ là nha hoàn Chu bá cố ý chọn lựax Nam Nhứ làm việc có giống đại tỷ tỷ, có thể đem Tô Hiểu Cửu chiếu cố hảo.

Phi Nhứ vẫn là nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi, bướng bỉnh lanh lợi, vừa vặn làm bạn Tô Hiểu Cửu, cả ngày hi hi ha ha có thể làm cho Tô Hiểu Cửu vui vẻ.

“Gọi… Gọi Mười Lăm có được không?”

Tô Hiểu Cửu ôm tiểu miêu ăn xong nhìn phía Lục Lang Phong, như đang trưng cầu ý kiến Lục Lang Phong.

Lục Lang Phong lấy lại tinh thần, thuận thế nhìn miêu lồng ngực y, sờ sờ râu miêu đùa nói:

” ‘Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm*’ Mười Lắm?” (tương tự câu “Tránh qua hôm nay, không tránh được ngày mai”~)

Tô Hiểu Cửu luôn bị Lục Lang Phong đùa tìm không được phản bác, trừng hai mắt không nói gì. Phi Nhứ ở một bên cạnh che miệng cười trộm, nghiêng đầu hỏi Tô Hiểu:

“Chủ tử, vì cái gì muốn gọi Mười Lăm a? Mười Lăm con số này đối với ngài tới có ý nghĩa thực đặc biệt sao?”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Lục Lang Phong cũng thực hiếu kỳ Tô Hiểu Cửu vì sao lại đặt cái tên này. Tô Hiểu Cửu không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt lấp lánh, giả vờ cúi đầu cùng Mười Lăm chơi đùa, không trả lời.

Phi Nhứ không rõ, Lục Lang Phong cong môi, nhìn mặt Tô Hiểu Cửu ửng đỏ suy tư.

Trùng hợp Nam Nhứ bưng tới lê thang* tiến vào, cũng không ai tái bám vào vấn đề này.

Tô Hiểu Cửu lặng lẽ thở phào một hơi.

Thực không biết nếu là Lục Lang Phong tiếp tục hỏi nữa nên làm sao trả lời…

Sau khi uống xong lê thang, Tô Hiểu Cửu ôm Mười Lăm và Phi Nhứ đi hoa viên chơi. Lục Lang Phong dặn dò y đừng chạy đến quá mệt mỏi, không cần té ngã, lại phái người bảo vệ, sau đó liền đi thư phòng xử lý sự tình chồng chất gần một tháng.

Lục Lang Phong bây giờ tuy chỉ là tướng quân nhàn tản, nhưng tục ngữ có câu “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*”. Trong triều mọi người như hổ rình mồi, hắn không phạm người, tự có người phạm hắn. Hắn cũng cần chú ý đề phòng khắp có chuẩn bị mới hảo, nếu không thời điểm đó có người phạm thượng đến hắn đều không biết phải làm thế nào.

Đảo mắt liền qua hơn một canh giờ(2 tiếng~), ở thư phòng Lục Lang Phong lại không hề phát hiện, xem sổ con xem đến có chút mệt mỏi. Hắn nhấp ngụm trà xoa trán tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Ngoài phòng truyền đến một trận nhẹ tiếng bước chân, nhận ra được là người quen thuộc, Lục Lang Phong liền không có thêm phản ứng, muốn nhìn người nọ rốt cục muốn làm gì.

Người đến đầu tiên là ở ngoài thư phòng nhìn xung quanh một phen, nhìn thấy người bên trong đang nhắm mắt dưỡng thần càng thả nhẹ bước chân. Điểm chân, mỗi một bước đều đi đến thực cẩn thận, sợ quấy rầy đến Lục Lang Phong.

Vì vậy Lục Lang Phong đợi đến nửa ngày, người đến mới đi đến bên cạnh hắn, dừng một bên cách một bước.

Tận lực thả nhẹ tiếng hít thở chậm rãi tiếp cận, Tô Hiểu Cửu nhìn gương mặt trước mắt góc cạnh rõ ràng. Mắt sao mày kiếm, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng nhạt sắc nhếch lên độ cung như có như không……

Đôi mắt hàm chứa sao trời đột nhiên mở, còn mang theo vài phần trêu tức. Tô Hiểu Cửu phản ứng không kịp liền bị kéo đến trong ngực.

“Ngươi… Ngươi không phải đang ngủ sao!”

Bị phát hiện Tô Hiểu Cửu lên án, chỉ là hai má hồng thấu đã lộ tâm tư của y.

“A Cửu cùng mười lăm chơi đùa đều quên mất ta, ta một người tại thư phòng nhàm chán đành phải ngủ.”

Lục Lang Phong cố ý nói.

Tô Hiểu Cửu biết Lục Lang Phong là cố ý, nhưng… Sự thật đích xác như thế —— đường đường là tướng quân thế nhưng mị lực lại không thắng nổi một con tiểu miêu.

“Ta đều hận không thể biến thành Mười Lăm, như vậy có thể được A Cửu ôm.”

“Ngươi…… Ngươi nói cái gì đâu!”

Tô Hiểu Cửu xấu hổ cùng tức giận vô cùng, muốn từ trong lòng Lục Lang Phong đứng lên, lại bị Lục Lang Phong lại gắt gao siết chặt làm y vô pháp nhúc nhích.

“Hoặc là đổi lại, để ta luôn ôm A Cửu ta cảm thấy càng tốt hơn.”

Lục Lang Phong lưu manh đem mặt tiến đến trước mặt Tô Hiểu Cửu. Tô Hiểu Cửu xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, hơn nữa loại tư thế thân mật này, mặt y đỏ đến muốn chảy xuất huyết.

“Ngươi đừng lộn xộn, chờ một chút ta phát hỏa ngươi phụ trách dập tắt sao?”

Tô Hiểu Cửu ngẩn ra mới phản ứng được Lục Lang Phong nói cái gì, cương thân một cử động nhỏ cũng không dám.

Lục Lang Phong đùa không sai biệt lắm, thấy tốt liền thu, nâng Tô Hiểu Cửu cằm tại trên môi hôn một cái, ôm hỏi y:

“Ở trong phủ nhàm chán sao?”

Tô Hiểu Cửu lắc đầu, sợi tóc mềm mại quét ở chóp mũi Lục Lang Phong, rung động lòng người.

Hắn đem tay Tô Hiểu Cửu cầm tại lòng bàn tay, nắm từng đốt ngón tay, mềm mại vuốt ve khớp xương mảnh khảnh, hỏi:

“Muốn đi ra ngoài ngoạn(chơi~) sao? Ngươi bây giờ thương lành có thể ra phủ đi một chút, không cần ở trong phủ nhàm chán hỏng.”

Tô Hiểu Cửu biết Lục Lang Phong thực sự quan tâm y, chính mình cũng đã sớm muốn nhìn bên ngoài một chút là khung cảnh gì, thuận thế hỏi: “Vậy chúng ta đi nơi nào ngoạn?”

Trong giọng nói mang theo mấy phần vui vẻ nóng lòng muốn thử.

“Đi ngoại thành thế nào? Ngoại thành có biệt uyển, thanh tịnh ít người, chúng ta từ trong thành nhìn náo nhiệt một đường dạo qua, sau đó ngồi xe ngựa, chạng vạng liền có thể tới nơi.”

Hắn nắm tay Tô Hiểu Cửu hôn một cái, đầu ngón tay hơi lạnh đụng tới môi ấm áp khô mát. Tô Hiểu Cửu không nhịn được cuộn tròn ngón tay, động tác này lại càng làm lớn hơn diện tích cọ qua mặt Lục Lang Phong, sau đó y nghe được tiếng Lục Lang Phong cười nhẹ.

Tô Hiểu Cửu nhỏ giọng đáp lời:

“Hảo, đều nghe ngươi.”

Cuối cùng, như nghĩ đến cái gì, y từ ngực Lục Lang Phong đứng dậy, vội vàng chạy đến cửa thư phòng ôm Mười Lăm đến trước mặt Lục Lang Phong nói:

“Mười Lăm cũng muốn đi! Mười lăm cũng phải mang đi!”

Mười lăm rất phối hợp kêu “Miêu miêu”, tựa như nói: “Ta cũng muốn đi!”

Lục Lang Phong lại cảm thấy mười lăm trước mặt hắn diễu võ dương oai(phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ~) nhất thời nảy sinh ghen tuông, đem người đặt ở trên án thư mạnh mẽ hôn một phen. Mãi đến tận Tô Hiểu Cửu khí đều không kịp thở khóe mắt hiện ra nước, mới niết mặt y nói:

“Ta thất sủng! Ta ghen tị!”

“Mười lăm chỉ là miêu…… Ngươi như thế nào không nói lý như vậy……” Vẫn là chính ngươi đùa ta đâu!

“Chính là không nói lý, trừ phi ngươi chủ động thân(hôn~) ta một chút.”

Lục Lang Phong trong mắt mỉm cười, cúi người đem mặt đưa đến trước mặt Tô Hiểu Cửu.

“Tướng quân, chủ tử, ngọ thiện(bữa trưa~) đã chuẩn bị hảo.”

Nam Nhứ thức thời ở ngoài phòng dừng lại bước chân, bẩm báo.

Tô Hiểu Cửu đôi mắt xoay chuyển tâm sinh nhất kế, nâng đầu mười lăm tại Lục Lang Phong trên mặt nhẹ nhàng hôn một lần, sau đó che môi bị hôn hồng ôm lấy mười lăm như một trận tiểu xoáy chạy ra ngoài.

Xúc cảm lông xù ở trên mặt dừng lại một giây liền biến mất, Lục Lang Phong nhìn bóng lưng Tô Hiểu Cửu chạy đi dở khóc dở cười.

Nam Nhứ thấy Tô Hiểu Cửu thật nhanh từ trước mặt mình chạy qua, sốt ruột đuổi theo, hô:

“Chủ tử ngài chậm một chút! Đừng để đụng ngã! Bằng không tướng quân lại đau lòng!”

Tô Hiểu Cửu chạy trốn càng nhanh.

Lục Lang Phong chậm rãi tiêu sái ra khỏi thư phòng, sờ sờ cằm nghĩ đến: Biệt uyển dường như có một dục trì(bể tắm~)… Rất lớn đi…

【 Tiểu kịch trường 】

Lục Lang Phong: Thời điểm đó là có thể đem A Cửu kéo vào dục trì tương tương nhưỡng nhưỡng còn như vậy như vậy..

Tô Hiểu Cửu: A! Gặp lưu manh! Mười Lăm, chúng ta đi!

Mười Lăm: Ta chỉ là miêu, vì cái gì cho ta ăn cẩu lương →_→

——————————–

Lê thang còn gọi canh, chè tuyết lê ngân nhĩ. Lê có tác dụng giải nhiệt trị ho, nấm ngân nhĩ dưỡng nhan, kỷ tử bổ thận cường thân, táo đỏ bổ máu. Lê thang còn được nấu chung với nhiều loại bổ dưỡng khác như hạt sen, nấm tuyết,…





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK