Lục Lang Phong cả đêm trông coi bên giường, lưu ý Tô Hiểu Cửu nửa đêm sốt hay không hoặc là xuất hiện tình huống gì khác, vạn hạnh, tất cả bình an.
Mà chẳng biết vì sao, hắn nhìn Tô Hiểu Cửu, trong lòng chậm rãi sinh ra một chút bất an. Theo thời gian, loại bất an này không chỉ không tiêu giảm, trái lại không ngừng mở rộng.
Hắn nắm chặt tay Tô Hiểu Cửu, môi hôn đầu ngón tay Tô Hiểu Cửu lạnh như băng, trong mắt hóa yêu thương nồng đậm.
Đã từng, hắn yêu thích chính là thiếu niên ở góc đường kia cho mèo ăn. Yêu thích khí chất trên người y cùng cung quanh hoàn toàn bất đồng. Yêu thích y ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh khóe miệng lơ đãng ôn nhu cười.
Hắn coi chính mình chỉ là bị hấp dẫn đặc biệt.
Có thể tại thế giới này lại một lần nữa nhìn thấy y thương tích chất chồng, trái tim hắn không thể không đau đớn.
Khi đó Lục Lang Phong liền biết, hắn đã hãm sâu vào.
Trải qua mấy ngày cẩn thận săn sóc, Tô Hiểu Cửu từ thẹn thùng sau chậm rãi thả lỏng. Tuy rằng vẫn là dáng dấp sợ hãi, nhưng ít ra thời điểm đối mặt Lục Lang Phong có thể lộ ra một nụ cười chân tâm.
Nụ cười kia như thanh tuyền trên núi chảy vào tim Lục Lang Phong, mang đến hương thơm thanh tân nhàn nhạt, nhưng là quanh quẩn thật lâu, xua không tan được.
Nhìn y xấu hổ, luôn không nhịn được muốn đùa y. Nhìn y cười, chính mình cũng vui vẻ. Nhìn vết thương trên người y, muốn đem người đối với y tạo thành thương tổn đều tàn nhẫn mà trừng trị. Nhìn thấy nước mắt y uỷ khuất, chỉ hận chính mình không thể chăm sóc y thật tốt…
Lục Lang Phong hôn lòng bàn tay Tô Hiểu Cửu, thấp giọng:
“A Cửu… Khoẻ lại nhanh hơn được không…”
Mười Lăm nằm úp sấp ở bên giường, cũng phát ra “Ô ô”, dường như phụ họa Lục Lang Phong nói.
Sắc trời sáng lên, dương quang rơi vào phòng lại không mang đến ấm áp, người trên giường như trước ngủ say. Quanh thân Lục Lang Phong bao phủ khí tức lo âu.
Nam Nhứ bưng điểm tâm tiến vào, hướng Lục Lang Phong hành lễ:
“Tướng quân…”
Lục Lang Phong dự đoán được nàng sẽ nói cái gì:
“Ta ăn không vào, lui đi.”
Một đêm không ngủ, thần sắc Lục Lang Phong lộ ra vẻ mỏi mệt, giọng khàn đến đáng sợ.
“Tướng quân, cho dù ăn không vào cũng phải ăn một chút, nếu không thời điểm chủ tử tỉnh lại ngài lại ngã, ai sẽ chăm sóc chủ tử.”
Nam Nhứ khuyên nhủ.
Lời nói khéo léo, phủ tướng quân lớn như vậy làm sao không có người chăm sóc Tô Hiểu Cửu. Nam Nhứ chỉ sợ Lục Lang Phong thực sự vất vả hỏng mới cố ý nói như vậy, dù sao tướng quân luôn luôn không thích chăm sóc Tô Hiểu Cửu lại mượn tay người khác.
Lục Lang Phong hiển nhiên cũng nghe ra, không nói cái gì. Nam Nhứ liền đem điểm tâm bưng đến trước mặt Lục Lang Phong.
Hắn cúi đầu uống vào mấy ngụm cháo, ánh mắt như trước dính vào trên người Tô Hiểu Cửu, chỉ sợ bỏ qua chút gì.
Nam Nhứ vẫn luôn đứng ở một bên, do dự hồi lâu mới quyết định mở miệng, rầm một tiếng quỳ trước mặt Lục Lang Phong.
“Tướng quân, đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ không chăm sóc chủ tử để chủ tử bị thương, nếu hôm đó nô tỳ đi theo chủ tử…”
Lục Lang Phong vung tay ngắt lời nàng, xoa huyệt thái dương:
“Cùng ngươi không quan hệ”
Nam Nhứ vẫn quỳ dưới đất, không có ý đứng lên.
“Là ta sơ sót.”
Lục Lang Phong thở dài một tiếng, Nam Nhứ lại nghe được hối hận vô hạn.
Rõ ràng đã nói không tiếp tục để y chịu một chút thương tổn, vì sao chính mình vẫn không làm tốt, vì sao biết rõ hiện tại là lúc rối loạn, lại không hảo hảo đề phòng…
Nam Nhứ đứng lên, lau khô lệ trên mặt, lấy đi bát cháo Lục Lang Phong chỉ động vài muỗng.
Lục Hành đi tới, chắp tay Lục Lang Phong bẩm báo:
“Tướng quân, tra ra được, là Thụy An Vương phái tới.”
Không ngoài dự đoán của Lục Lang Phong, hiển nhiên hắn đã sớm đoán được hơn nửa. Hắn trầm mặc không nói, hồi lâu mới căn dặn:
“Đem người đều gọi đến, ta muốn phân phó chút sự tình.”
Xem ra, có một số việc vẫn không thể luôn trốn tránh.
Hắn từng cho là không quan tâm đến triều chính liền có thể vô ưu, có thể không cùng sự tình phức tạp quan hệ, nhưng… Lần này là bọn họ gây nên trước. Các ngươi bất nhân, thì đừng trách hắn Lục Lang Phong bất nghĩa…
Không làm hồi kích(đánh trả~), tránh cho người khác nghĩ hắn là hổ giấy.
Lục Hành lĩnh mệnh đi thông báo, sau một nén hương, Lục Lang Phong đi vào thư phòng. Trước khi đi, dùng đầu ngón tay điểm mặt Tô Hiểu Cửu, nhẹ giọng:
“Chờ ta trở lại.”
Mười Lăm tại Lục Lang Phong cọ, Lục Lang Phong sờ sờ lưng nó, nói:
“Thay ta nhìn A Cửu.”
Mười Lăm “Miêu” một tiếng, tựa đang nói hảo.
Lục Lang Phong đối thị vệ ngoài phòng nói:
“Bảo vệ tốt, có bất kỳ dị động nào lập tức đến thư phòng thông tri cho ta.”
Hắn đối với chuyện này lòng vẫn còn sợ hãi, nửa điểm không dám thả lỏng cảnh giác cùng đề phòng.
Chờ Lục Lang Phong xử lý sự tình vội vàng trở lại, còn chưa đến gần, liền nghe bên trong truyền đến rít gào.
“A ——! Miêu nơi nào tới! Tránh ra —— ”
Lục Lang Phong vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trên đất tán loạn mấy cái gối, Tô Hiểu Cửu bọc chăn núp ở góc tường, bộ dáng tựa hồ vô cùng kiêng kỵ Mười Lăm, mà Mười Lăm như oan ức nhìn chằm chằm hướng Tô Hiểu Cửu, muốn thân cận lại không dám.
Lục Lang Phong nhìn tình cảnh kỳ quái này, nhưng vẫn bước nhanh trước đem người lộn xộn ấn về ổ chăn, xem vết thương y thấm huyết, nhẹ giọng trách cứ:
“A Cửu làm sao không cẩn thận như vậy? Vết thương nứt ra làm sao bây giờ?”
Mà Tô Hiểu Cửu trước mặt ngoan ngoãn, ánh mắt vẫn luôn dừng tại trên người Lục Lang Phong, chần chừ bất định tiếng gọi:
“Tướng quân?”
Động tác Lục Lang Phong hơi ngừng lại, trong đầu có cái gì chợt lóe lên, nhanh đến mức hắn cơ hồ không bắt được, mà lời “Tô Hiểu Cửu” kế tiếp xác nhận suy đoán của hắn.
“Là tướng quân đã cứu ta?”
“Tô Hiểu Cửu” ngây ngốc, như chưa kịp phản ứng, mãi đến Lục Lang Phong khẳng định gật gật đầu, biểu tình lập tức trở nên vui vẻ vạn phần, nói cảm tạ liên tục.
“Ta… Ta thật sự từ nơi đó trốn ra được sao? Sẽ không còn có người muốn bắt ta đi…”
Thiếu niên nói tới đây, người vốn vì mất huyết quá nhiều, sắc mặt tái nhợt như trắng hơn vài phần.
“Tướng quân! Tướng quân ngài cứu ta, ta không nghĩ trở lại nơi kia, chỉ cần ngài chịu cứu ta, Thanh Cửu nguyện vi ngài nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, chết không từ nan!”
Thanh Cửu.
Diệp Thanh Cửu.
Không phải Tô Hiểu Cửu…
Diệp Thanh Cửu nói xong liền muốn đứng dậy quỳ xuống, thân thể hư nhược nơi nào cho phép, Lục Lang Phong đem người ấn về giường, nhanh chóng thu lại biểu tình trên mặt nhàn nhạt nói:
“Không cần lo lắng cái khác, an tâm ở lại dưỡng thương liền có thể.”
Hắn trong thời gian ngắn vô pháp tiếp thu sự thực Tô Hiểu Cửu biến thành Diệp Thanh Cửu. Hắn không khỏi lo lắng, lần này tỉnh lại là Diệp Thanh Cửu, kia Tô Hiểu Cửu liền đi nơi nào, Tô Hiểu Cửu sẽ còn xuất hiện sao?
Hay là… Mãi mãi cũng sẽ không tái xuất hiện?
“Là Thanh Cửu cấp tướng quân thêm phiền toái? Tướng quân sắc mặt vì sao lại ngưng trọng?”
Diệp Thanh Cửu bất an nắm chăn dưới thân, trộm sờ sờ, mặt trên thêu xuân hoa vân hà(mây chiều~), mềm mại mượt mà, vừa nhìn liền là tơ lụa thượng hạng. Chăn ở phòng ngủ tốt nhất Nam Nguyệt Các so ra đều kém nơi này nửa phần..
Không thể không nói, cùng gương mặt, thời điểm Diệp Thanh Cửu lộ ra biểu tình bất an, cùng Tô Hiểu Cửu có bảy phần giống nhau. Nếu không cẩn thận phân rõ sẽ không thấy được, chỉ có cảm xúc trong mắt Diệp Thanh Cửu, cùng Tô Hiểu Cửu tuyệt nhiên bất đồng.
Tô Hiểu Cửu cũng sẽ bất an, nhưng Tô Hiểu Cửu không trực tiếp hỏi lên. Y thích chuyện gì cũng giấu trong lòng, Lục Lang kiên trì nhiều lần dò hỏi, Tô Hiểu Cửu mới chậm rãi nói ra nội tâm. Nếu là thật không muốn nói, chỉ cúi đầu, giả vờ như không có gì phát sinh.
Lục Lang Phong lắc đầu một cái, gọi Nam Nhứ, Phi Nhứ. Phi Như vừa vặn đem dược nấu hảo tiến vào, nhìn thấy người tỉnh, lập tức cao hứng:
“Chủ tử tỉnh rồi, Phi Nhứ cùng tỷ tỷ đều lo lắng, ngài lại không tỉnh, tướng quân cũng không biết sẽ…”
“Phi Nhứ.” Lục Lang Phong ngắt lời nàng, “Uy dược đi.”
Dứt lời liền ôm Mười Lăm núp ở góc tường cuối giường, mà Diệp Thanh Cửu như rất sợ miêu, tầm mắt không dám hướng trên người Lục Lang Phong.
Phi Nhứ tuy không biết tại sao tướng quân lần này không tự mình uy, nhưng vẫn bưng dược lên, thổi nguội múc một muỗng, cẩn thận quan sát biểu tình Lục Lang Phong, thấy hắn không phản đối mới uy Diệp Thanh Cửu.
Diệp Thanh Cửu tựa hồ cũng nhận ra được không khí kỳ lạ, thân thủ muốn tiếp nhận bát dược, nói tự mình đến là tốt rồi. Phi Nhứ không để ý cười cười, nói chủ tử đều lâu như vậy rồi ngài cũng đừng cùng Phi Nhứ khách khí, Phi Nhứ sẽ không cười ngài…
Diệp Thanh Cửu thông tuệ, từ bên trong mấy lời này liền bắt được một chút tin tức mấu chốt.
A Cửu trong miệng Lục Lang Phong, tự nhiên không phải hắn, bằng không thái độ giờ khắc này cùng thời điểm hắn mới vừa tỉnh lại là một trời một vực.
Chủ tử trong miệng tiểu cô nương trước mặt này, tự nhiên cũng không phải hắn, trừ phi là chính mình quên mất chuyện gì.
Bất quá hắn cẩn thận hồi tưởng, tại Nam Nguyệt Các nếm đau khổ đều rõ ràng trước mắt. Cảm giác đau đớn người người đánh vào trên người mình cũng có thể nhớ đến. Hắn còn nhớ chính mình là như thế nào chạy tới hậu viện phủ tướng quân. Nhớ tới tại thời khắc cuối cùng trước khi hôn mê, góc áo xuất hiện trong tầm mắt…
Kia… Kia rõ ràng chính là tướng quân, là tướng quân hắn tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy.
Tướng quân giờ khắc này ở trước mặt hắn, ngay cả cơ hội chạm vào cũng không có.
Lẽ nào… Trong thân thể của mình còn có người khác?
【 tiểu kịch trường 】
Mười Lăm: Miêu… Chủ nhân cư nhiên lấy gối đập ta…
Lục Lang Phong: Ngoan, đây không phải là chủ nhân ngươi, cũng không phải A Cửu của ta.