Sáng sớm ngày tiếp theo, cuối cùng cũng không thể đi mở hội.
Bởi vì có một con Thanh Xu tước bay đến trong sân Ân Bích Việt truyền tin.
Là một lá thư mỏng màu trắng, mực Huy châu trầm thủy, chữ viết ngay ngắn đoan trang.
‘Lan Uyên học phủ thỉnh các hạ qua phủ một chuyến, học phủ đón chào. Chưởng Viện tiên sinh kính bút.’ Dùng kính ngữ trang trọng.
Tuy phong thư này rất trang trọng, nhưng bất cứ thế gia nào cũng có loại thư thế này.
Điểm khác biệt là, cuối thư không phải là ấn ‘Sinh hoa bút’ của học phủ, mà là ấn riêng của Chưởng Viện tiên sinh.
Lan Uyên học phủ không thuộc ‘Nhất sơn ba phái, Phật môn song tự, Ma Tông thập nhị cung’, nó ở thế trung lập. Có thể nói sau lưng những thế lực trên, đều mơ hồ có bóng dáng của học phủ. Chưởng môn đương nhiệm của Bão Phác tông từng học tại học phủ, người đứng đầu Giai Không tự cũng từng học phật pháp ở học phủ, bất kỳ nhân vật trụ cột bên trong các đại môn phái, không thể thiếu mấy đệ tử xuất thân từ học phủ. Thậm chí các vị quan hiển hách trong triều đình Bắc Hoàng đô, cũng không thiếu người tốt nghiệp từ Lan Uyên học phủ.
Quan trọng nhất là, học phủ tiên sinh là một trong sáu vị Á Thánh.
Được một nhân vật to lớn như vậy gửi thư đương nhiên không phải bình thường.
Đoàn Sùng Hiên cầm thư tấm tắc lấy làm kỳ lạ, “Pháp trận thần thông đến bậc này, không hổ là Á Thánh… Tứ sư huynh, trận pháp này có thể chứa hai người không? Huynh mang theo đệ đi cùng đi?”
Đi em gái chú!
Khóe miệng Ân Bích Việt hơi rút.
Xuyên qua không gian còn mang theo người, chú muốn tan xác à!
Ân Bích Việt cầm lấy thiệp mời đánh giá, từ ngữ lịch thiệp, nhưng không nói rõ thời gian.
Ý này rất đơn giản, chính là buộc người nhận thư phải đến ngay lập tức.
Hắn chợt nhớ tới một câu nói thô tục trong giới tu hành, “Thương Nhai sơn bá đạo chỉ là dạng vừa thôi, ‘Ngươi không phục liền đánh tới khi ngươi phục, lão tử chính là đạo lý’! Mà Lan Uyên học phủ, bên ngoài như thuận theo, hòa hòa khí khí, nhưng không cho phép ngươi từ chối.”
Ngón tay hắn cẩn thận sờ sờ dấu ấn của Chưởng viện tiên sinh. Dấu ấn mực đỏ gồ lên, sờ lên cảm thấy trơn bóng, thoạt nhìn bình thường nhưng đây là ấn của Chưởng viện tiên sinh.
Đoàn Sùng Hiên ở một bên nhìn, sắc mặt căng thẳng, chỉ lo trong một cái nháy mắt người trước mắt sẽ không thấy tăm hơi.
Bên trong ấn của Chưởng Viện tiên sinh ấn là một trận pháp không gian, truyền vào chân nguyên liền có thể mở ra đường hầm không gian. Lan Uyên học phủ ở Vân Dương thành thuộc Trung Địa, mà Thương Nhai sơn ở Tây Địa, cách nhau đâu chỉ ngàn dặm.
Bây giờ lại có thể đến trong giây lát.
Ân Bích Việt không nghĩ ra một nhân vật lớn như Á Thánh sao lại muốn gặp hắn, cũng cảm thấy không phải là lý do Đoàn Sùng Hiên đoán ‘Bởi vì năm đó kết thúc khoá học thành tích tốt, tiên sinh thỉnh huynh đi giảng bài’.
Bởi vì trong ba năm hắn ở học phủ, ngay cả chỗ ở của Chưởng Viện tiên sinh ở chỗ nào cũng không biết. Việc to việc nhỏ trong học phủ bên đương nhiên có phó Chưởng Viện cùng mấy vị tiên sinh giảng dạy lo liệu.
Chưởng Viện tiên sinh, dường như chỉ phụ trách làm một truyền thuyết sống.
Không nghĩ ra vậy không nghĩ nữa, tóm lại là phải đi.
Hắn nói với Lải Nhải một câu, “Sư đệ, huynh đi.”
Đoàn Sùng Hiên bận nhào tới, “Tứ sư huynh, huynh thật sự không mang đệ theo sao?!… Ấy, sư huynh, sư huynh…”
Tiếng Lải Nhải kêu gào còn ở bên tai, mà hắn trong nháy mắt đã
đứng ở một nơi xa lạ.
Trên nền gạch xanh đọng lại vết nước, trong không khí còn mang theo hơi nước lành lạnh.
Vân Dương thành vừa có một cơn mưa. Ánh nắng vừa ló ra.
Ân Bích Việt quay đầu lại liếc nhìn trời, suy tính khoảng cách và chênh lệch thời gian giữa hai đại lục.
Hắn đang đứng tại cửa lớn đỏ thắm trong học phủ, quay người liền đối diện hoàn đá trấn phủ có hình dạng như nấm linh chi cực to. Sự khí phách đập vào mặt.
Tiểu đồng tóc trái đào mang áo đỏ đứng một bên, chắp tay với hắn, “Vị sư huynh này, xin mời đi theo đệ, tiên sinh chờ đợi đã lâu.”
Học phủ tuy nói nói là một toà phủ, chẳng bằng nói là một toà thành.
Bởi vì nó lớn vô cùng.
Vòng qua đá trấn phủ, chính là trung tâm học phủ, xa xa là điện Cần Học mỗi ngày học sinh đều phải tới, lúc này đang là giờ ‘Thượng sinh thư’, học sinh đều ở lớp học nghe các tiên sinh giảng bài.
Cho nên bây giờ chính điện có vẻ trống vắng.
Qua điện Cần Học, con đường trước mắt bỗng nhiên trở nên phức tạp, vừa có hành lang uốn lượn khúc chiết, vừa có những con đường lát gạch xanh kéo dài khắp nơi.
Ân Bích Việt đi trên con đường mà nguyên thân đã đi qua vô số lần.
Hòe gai to lớn mà ba người ôm mới hết, thanh đằng bò đầy bốn tầng tàng thư lâu, xa xa chỉ nhìn thấy một mảnh xanh mướt. Trước cửa từng gian phòng học là những cái trụ sơn son đã có chút loang lổ, lộ ra màu sắc tối tăm vốn có.
Trong gió mang theo mùi thơm ngát của cây cỏ, cũng có tiếng đọc sách truyền tới.
Nơi này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lan Uyên học phủ dạy cái gì?
Lan Uyên học phủ cái gì cũng dạy.
Thư pháp hội họa, cửu chương số học, biền văn ly cú, âm luật khúc phổ.
Tu hành nhập môn, bách gia chư tử, vũ trụ hồng hoang, sách lược chính trị.
Chưởng Viện tiên sinh từng nói, “Có thể học hỏi thì tốt, nhưng không được giấu dốt. Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển.”
Đây cũng là tôn chỉ của học phủ.
Tiểu đồng dẫn đường liền đi đến một cổng vòm, cười nói, “Sư huynh kết thúc khoá học đã nhiều năm rồi, có còn nhớ đường hay không?”
Ân Bích Việt nói, “Ba năm đi qua ngàn vạn lần, tất nhiên là nhớ. Chỉ là nói ra thật xấu hổ, xuất thân là đệ tử học phủ nhưng cũng không biết tục danh của Chưởng viện tiên sinh.”
Hắn cho là tiểu đồng này là thị đồng của Chưởng viện tiên sinh, chắc chắn biết tục danh của Chưởng viện tiên sinh. Như vậy sau khi hắn có gặp Chưởng viện tiên sinh, cũng thuận tiện xưng hô.
Không ngờ tiểu đồng lại nói, “Tục danh của tiên sinh, không ai biết cả, đệ nghĩ, có lẽ chính tiên sinh cũng chẳng nhớ nữa.”
Ân Bích Việt hơi kinh ngạc, “Giống như thế nhân không dám gọi thẳng tục danh của Kiếm thánh sao, cho nên thời gian lâu dài, không nhớ rõ tên nữa?”
Nhưng hắn nhìn thần sắc ngây thơ của đồng tử, tính cách hoạt bát, có thể thấy được tiên sinh rất ôn hòa với người bên cạnh. Ít nhất mặt ngoài như vậy.
Tiểu đồng xoắn xuýt phồng lên cả mặt bánh bao của mình,
“Có phải thế không. Tiên sinh bối phận rất cao, cho nên trong người trong thiên hạ dù có thân phận lớn cỡ nào đều gọi một tiếng ‘Tiên sinh’. Mà tiên sinh liền lòng dạ rộng rãi, dù là kẻ thấp hèn, cũng có thể gọi tiếng ‘Tiên sinh’. Sau đó trở đi, họ tên ngược lại không quan trọng nữa. Dù sao trước khi được sinh ra, thiên địa chúng sinh, đều bình đẳng.”
Chúng sinh bình đẳng? Ân Bích Việt khẽ cười. Có vẻ vị Tiên sinh đúng là Thánh nhân chân chính.
Nhưng dưới chân thánh nhân, đều là con kiến.
Đều là kiến, đương nhiên bình đẳng.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh như nước, cùng tiểu đồng vòng qua tàng thư lâu, đến một nơi yên tĩnh cách xa học phủ.
Bỗng nhiên chỉ một bước ngoặt, hắn chỉ bước sau một bước, lúc nhìn lại, thân ảnh tiểu đồng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ân Bích Việt cũng không hoảng loạn. Nhàn nhã đi về phía trước.
Bởi vì cả tòa học phủ, đều thuộc phạm vi của Tiên sinh.
Ở đây, mỗi một đóa hoa hay lá, mỗi động tĩnh của một con chim đều nằm trong lòng bàn tay, không gạt được mắt của Tiên sinh.
Dù hắn lạc đường, cũng nằm trong mắt Tiên sinh.
Hắn đi qua một võ trường, các thiếu niên có nề nếp luyện kiếm, khuôn mặt non nớt, thần sắc kiên nghị. Mồ hôi thuận theo trán chảy vào cổ áo.
Hắn đứng ở ngoài cửa, ở trên võ trường học sinh chia làm hai phái tranh chấp không ngừng, đỏ mặt tía tai căm tức nhìn đối thủ.
Nhìn lướt qua tàng thư các rồi quay người, trong cửa sổ thoáng qua một thân ảnh. Bước đi vững chãi, ôm cả một chồng sách.
Đó là một thiếu niên phong nhã hào hoa.
Hắn nhớ tới hai môn học ‘Tư biện thuyết’ cùng ‘Kiếm pháp tham sơ’, đây là môn do hắn chọn, vị tiên sinh giảng dạy cũng nổi danh nghiêm khắc.
Hắn nhớ lúc vừa vào tiết, người bên ngoài bàn luận, ‘Tuổi nhỏ như vậy sao có thể hoàn thành khóa học’, cuối cùng nhìn hắn quang vinh đứng đầu bảng.
Hắn nhớ tới vô số đêm đốt đèn học vào buổi tối, dậy sớm luyện kiếm vào sáng sớm, đứng trên lầu ngắm hoàng hôn.
Ân Bích Việt chưa bao giờ là một thiên tài bẩm sinh, nhưng Ân Bích Việt chăm chỉ hơn bất cứ thiên tài nào.
Ký ức như như sóng vọt tới, từng hình ảnh khi xưa tràn ngập trong đầu hắn.
Mọi chuyện như một giấc mộng.
Hắn trải qua ba năm sướng vui đau buồn ở học phủ. Từ lo lắng bất an khi nhận kỳ thi sơ thí vào học phủ, đến cả lúc hắn nâng ly rượu ngửa đầu uống giữa đình sen, mỗi một ngày đều ghi lòng tạc dạ.
Cho đến giờ phút này, hắn chính là Ân Bích Việt, Ân Bích Việt chính là hắn.
Những chuyện trước đó, bây giờ cũng chính là chuyện của ta.
Hơi suy nghĩ, trường kiếm phát ra tiếng kêu lảnh lót.
Gạch xanh dưới chân hắn vỡ ra một vết nứt thật sâu.
Nắng chiều đỏ như máu.
Cùng lúc đó, dưới tàng cây hoè, một vị nho sĩ trung niên nga quang bác đái*khẽ mỉm cười, “Kiếm chưa ra mà khí đã phát, rất tốt.”
Hoa hòe trong viện chập chờn trong gió, dường như hô ứng theo người nọ.
Ân Bích Việt hoàn toàn đắm chìm trong kiếm ý mới vừa rồi, đó là một cảm giác rất kỳ diệu.
Cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi.
Đổi thành một đình viện đầy hòe.
Thời tiết rõ ràng là đang giữa xuân, nhưng nơi này hòe đã kết hoa, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Dưới tàng cây hoè có một người đứng, là chủ nhân của cả tòa học phủ.
Trước khi gặp Chưởng viện tiên sinh, Ân Bích Việt vô số lần nghĩ tới hình dáng người này sẽ ra sao.
Có lẽ cũng có rất nhiều người tò mò, con người đứng trên vị trí cao nhường ấy sẽ có bộ dáng, uy thế như thế nào.
Nhưng không có một suy đoán nào của hắn ứng với người trước mắt.
Hắn trước kia cho là Tiên sinh tất nhiên là một lão giả tiên phong đạo cốt, lại không nghĩ tới người trước mắt có bộ dáng của một vị nho sĩ trung niên.
Người kia chỉ đứng dưới tàng cây, có chút lười nhác ôm tay, tựa như một con người phú quý giàu có đang rãnh rỗi.
Ngay cả nga quan bác đái đoan chính ở trên người, cũng hiện ra ba phần nhàn nhã.
Không có uy thế lộ ra ngoài như của Chưởng môn, cũng không có kiếm ý không thể đến gần như của Quân Dục, thậm chí ngay cả anh khí của Liễu Khi Sương cũng không có.
Ân Bích Việt không dám buông lỏng cảnh giác chút nào. Bởi vì hắn có trực giác với thần hồn.
Người trước mắt có thần hồn vô cùng mạnh mẽ.
Trong hành trình dài đằng đẵng của hắn, hiếm có người mạnh thế này.
Ân Bích Việt tiến lên hai bước, vẫn duy trì khoảng cách hữu lễ, đoan chính thi lễ, “Học trò bái kiến Tiên sinh.”
Người phú quý giàu có rãnh rỗi nọ vung tay ra hiệu hắn không cần đa lễ.
Một giây sau, cảnh giác bị khuếch đại đến mức tận cùng.
Tựa như máu thịt trên người hắn đều như rơi vào hầm băng!
Bởi vì người kia cười híp mắt liếc hắn một cái, có chút tiếc nuối cảm thán,
“Ngươi không thể giết hắn ta, vậy quên đi.”Hoàn chương 10.
*Nga quang bác đái: Tóm lại nó là cái mão với thắt lưng trong hình.