Lúc Ân Bích Việt đi ra khỏi học phủ, trong ngực ôm ba quyển sách, Chưởng viện tiên sinh đứng ở cửa sau đưa cho hắn.
Tối hôm qua hắn cũng ngủ lại ở học phủ, sáng nay lúc hắn thức dậy thì sư phụ còn chưa thức, chỉ có mỗi Chưởng viện tiên sinh đọc sách trong đình. Giơ tay lật sách, tà áo dài đỏ tía khẽ phất phơ trong gió thu.
Ân Bích Việt đi ra chào, người nọ liền cười rộ lên,
“Ta có mấy quyển điển tàng, mới vừa nghiên cứu xong, khá là thú vị, trong lúc rảnh rỗi ngươi có thể xem thử.”
Ân Bích Việt hơi kinh ngạc, thế nhân đều biết tiên sinh học mọi thứ từ xưa và nay, ngàn vạn quyển điển tịch đều ở trong đầu.
Thậm chí có người cảm thấy rằng trên đời này chẳng thể tìm ra một quyển sách mà Tiên sinh chưa từng đọc.
Một người có thể dùng dấu ấn xuyên qua không gian, tính toán quỹ đạo của sao trong vũ trụ, còn sẽ học mấy cái công pháp tự nghĩ ra kia ư? Điểm cuối của thời gian? Sự cân bằng trong không gian vặn vẹo? Màn chắn xuyên qua ba ngàn thế giới khác?
Tiên sinh lấy ra mấy quyển sách mỏng đã ố vàng từ trong tay áo, Ân Bích Việt nhận bằng hai tay, những ngón tay có hơi run rẩy.
Vừa cúi đầu nhìn ——
“Vị phi xinh đẹp lạnh lùng của tiên trưởng tà mị.”
…
Cái quái gì đây!!!!
“Tiên phu tuyệt sắc gặp phải ta”, “Tiên sư bá đạo hãy buông tha cho ta”, “Sư tôn lãnh khốc yêu ta”, vậy mà còn lại là hệ liệt văn nữa!!!! (Tiên phu aka chồng tiên, hệ liệt tức những bộ truyện có liên quan đến nhau.)
Nho sĩ trung niên khẽ mỉm cười, nụ cười sâu xa như biển nạp trăm sông, “Người trẻ tuổi, xem cho thật kỹ.”
Trong phút chốc ấy, đầu óc Ân Bích Việt nổ tung, quả thật rất muốn nhào tới nắm chặt tay Lý Thổ Căn Tiên sinh, “Thiên vương cái địa hổ! Lâu chủ là tên ngu! Hãy nói với tui là thím giống tui đi! —— ” (Thiên vương cái địa hổ- 天王盖地虎- trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên năm 1990, xuất bản ở VN dưới tên Rừng Thẳm Tuyết Dày, và Bảo tháp trấn hà yêu- 宝塔镇河妖 – là ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu hỏi “Thiên vương cái địa hổ” Dương Tữ Vinh sẽ đáp “Bảo tháp trấn hà yêu” – Theo haiky. Lâu chủ aka chủ của một topic trên 4rum, diễn đàn, vv. Ở đây Ân sư huynh nghĩ rằng Tiên sinh cũng là dân phượt xuyên thời không giống mình nên muốn tuôn ra đống thuật ngữ nhận người thân.)
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ cất sách vào trong tay áo, nghiêm túc hành lễ của đệ tử.
Bởi vì tiên sinh vẫn mang ý cười, tựa như đang đưa cho hậu bối mấy cuốn thoại bản thú vị tiện tay mua trên phố mà thôi.
Kiếm Thánh đi ra từ trong nhà, đưa mắt nhìn bọn họ một cái, nói với Ân Bích Việt, “Tối hôm qua Khi Sương về Thương Nhai rồi, ngày hôm nay chúng ta đi.”
Trực giác của Ân Bích Việt cho rằng sư phụ muốn nói gì đó với Chưởng viện tiên sinh, nhưng mãi tận đến khi ra cửa, người nọ vẫn không quay đầu lại nhìn lấy một cái.
Nho sĩ trung niên nhìn bọn họ đi ra ngõ nhỏ, bóng hình dần dần chìm trong dòng người đông như mắc cửi trên đường cái.
Kiếm Thánh mua hai con ngựa, dẫn Ân Bích Việt ra khỏi cổng Trừng Dương ở phía Tây, một đường hướng về biển Phù Không.
Gió thu thổi làm bay mây trắng, cỏ hoa tàn nhạn thẳng về Nam.
Bọn họ vừa đi vừa nghỉ, tựa như hai công tử thiếu niên cưỡi ngựa chơi thu ở Trung Địa.
Kiếm Thánh biết chợ đêm trong toà thành nào ăn ngon nhất, cô nương lầu xanh nhà ai xinh đẹp nhất, quán rượu nào không pha nước vào rượu, còn có cua đồng trong hồ nhà ai tươi ngon nhất khi trời thu đến.
Y đều kể cho đồ đệ nghe mọi chuyện. Có lúc cũng sẽ kể hai câu về chuyện lý thú của y khi còn trẻ, phần lớn thời gian sẽ xem Ân Bích Việt luyện kiếm.
Lúc đồ đệ luyện kiếm y không nói lời nào, bởi vì y quả thật sẽ không chỉ dạy. Nếu có hứng thú, liền bẻ một cành cây đánh một trận cùng Ân Bích Việt.
Ân Bích Việt luôn bị ngược rất thảm.
Kiếm Thánh liền cười vang lên, “Đại sư huynh của ngươi cũng như thế. Trước khi học cách đánh nhau thì phải học được cách chịu đòn!”
Ân Bích Việt khổ sở thay đại sư huynh, làm đệ tử đầu tiên của Hề Hoa phong, còn chưa được đại thần max level dẫn đi cày kinh nghiệm, thì đã bị đánh rồi, nhất định chịu không ít đòn.
Hắn vốn cảm thấy sư phụ không có mục tiêu, đi tới đâu tính tới đó. Mãi đến tận khi bọn họ đứng ở bờ biển.
Gió biển tanh mặn, bến tàu vẫn huyên náo như trước, cực kỳ giống cảnh Hiện ở Tây Địa. Lên thuyền rời thuyền, dỡ hàng chất hàng, tiếng ra hiệu nhổ neo và tiếng kêu gào tiễn biệt trộn vào nhau.
Ân Bích Việt nhất thời hoảng hốt, tựa như cảnh đồng hành cùng Lạc Minh Xuyên, Đoàn Sùng Hiên chỉ mới hôm qua.
Chỉ là bây giờ bọn họ đã ở những đại lục khác nhau.
Ân Bích Việt và Kiếm Thánh lên thuyền, cùng một đội buôn hướng đến Đông Địa.
Ma tu ở Đông Địa hung hăng ngang ngược, gần như bế tắc, nhưng cũng có thế lực người tu hành xen ở đó. Mỗi lần đội buôn qua đó lại là một lần kiếm được một khoản to, người chết vì tiền chim chết vì ăn, luôn có những cửa hàng có thực lực không kém nguyện ý đi.
Thân phận của Kiếm Thánh bây giờ là đệ tử đời thứ ba của Thương Nhai sơn, đều là Phá Chướng cảnh giống Ân Bích Việt, không cần nộp phí đi thuyền, chỉ cần hiệp trợ hộ tống đội buôn khỏi bị xâm hại bởi động vật biển và hải tặc một đoạn trên biển là được.
Đây là lần đầu tiên Ân Bích Việt vượt qua biển rộng của thế giới này.
Nơi đường chân trời có chim biển màu trắng bay lượn; thuyền lớn khởi động trận pháp đi băng qua cơn lốc cao tới trời trên biển; băng qua động vật biển hoặc ôn hòa hoặc tàn bạo với muôn hình vạn trạng; nắng vàng ngàn dặm khi mặt trời mọc hoặc mặt trời lặn; gió biển tanh mặn và ánh bạc vô biên vào ban đêm.
Thuyền đi trên biển, ngày đêm luân phiên. Trên boong thuyền, Kiếm Thánh đánh bài cửu với đám thủy thủ nói vài chuyện ngắn, thua bài thì phải cùng lớn tiếng chửi bậy. Lại còn dạy đồ đệ của mình đánh nữa.
Ở trên biển, Ân Bích Việt chưa từng cứng đầu tranh thủ từng phút từng giây tu hành, nhưng tâm tình rộng mở, cảnh giới trái lại tăng lên rất nhanh.
Hắn không biết sư phụ đi Đông Địa làm cái gì, cũng không hỏi nhiều.
Sau bảy ngày, hắn đột phá Tiểu Thừa cảnh, rốt cuộc biết truyền thuyết sư huynh Yến Hành lúc đang hành tẩu trên cánh đồng hoang, thì tự mình phá cảnh cũng không phải là do người đời nói quá.
Bọn họ rời thuyền ở Đông Địa, lúc chia tay cửa hàng, thuyền trưởng đội tàu còn vỗ vổi vai Kiếm Thánh mời chào, “Tiểu huynh đệ này, sau khi các ngươi xuất sư thì đến chạy tàu với lão tử đi, thứ gì ăn ngon uống ngon mà lão tử có thì các ngươi cũng có, một chuyến cố gắng được mười vạn linh thạch, mua nhà cưới vợ cũng không lo ha ha ha ha ha.”
Ân Bích Việt không biết làm sao.
Kiếm Thánh biết nghe lời phải, bèn đáp, “Cám ơn đại ca. Làm ăn phát đạt, tiền vô như nước.”
Bến cảng vốn là quạnh quẽ, mấy chiếc thuyền trơ trọi đậu trong gió thu. Đội buôn đến đã khiến cho nơi này sống lại. Ân Bích Việt theo sư phụ thuận dòng người mà đi, dọc theo đường đi lại nghe thấy giọng địa phương khó hiểu, làm hắn sinh ra cảm giác xa lạ của người tha hương.
Nhưng chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy sư phụ rất quen đường, bởi vì nhìn như đi tùy ý, nhưng ánh mắt rất vững vàng.
Mặt trời lặn, bầu trời như được châm lửa
Bọn họ đi ở vùng hoang dã cây cỏ khô cằn, gió mạnh quạnh hiu, dõi mắt nhìn ra xa, mơ hồ có thể thấy được đỉnh núi tuyết mây mù lượn quanh ở phía chân trời.
Có thể nhìn thấy cũng không phải là bởi vì nó gần, cánh đồng tuyết mênh mông cách bọn họ ít nhất ngàn dặm.
Mà là bởi vì núi tuyết kia rất cao, từ bất cứ nơi nào có tầm nhìn trống trải ở Đông Địa đều có thể nhìn thấy nó.
Ma cung huy hoàng nhất thời trong trăm vạn năm trước là ở chỗ đó. Bây giờ thì lại bị Kim cung có thế lực lớn nhất trong Ma đạo 12 cung chiếm cứ.
Ân Bích Việt đã xem qua rất nhiều lần trong sách, cánh đồng tuyết bao la, còn có đỉnh núi tuyết cao tận trời.
Chim bay khó qua, khó so với việc đi lên trời.
Kiếm Thánh nhìn theo ánh mắt của hắn, nheo mắt lại,
“Có gặp ma tu chưa?”
“Từng gặp hai lần, trong Diệp thanh ở Nam Địa và trong dãy núi Đề Hương.”
“Từng giao thủ chưa?”
Ân Bích Việt gật đầu, nhưng nhớ tới biểu hiện hỏng bét của mình khi đó, nhất thời có chút ngại ngùng.
Kiếm Thánh lại hỏi, “Ngươi cảm thấy ma tu khác với chúng ta chỗ nào?”
Ân Bích Việt cảm thấy sư phụ đang kiểm tra mình, cẩn thận đáp,
“Chúng ta là người trong tu hành, dùng linh khí trời đất hóa thành chân nguyên của bản thân, trong quá trình thu thải, hấp thu sinh khí, thải ra tử khí, đó gọi là sinh sôi liên tục. Mà nghe đâu công pháp của ma tu, không kiêng kỵ gì, bất kể sinh khí hay tử khí, đều được hấp thu, thậm chí ngay cả máu thịt của vật sống, sát khí của thi thể cũng có thể được hấp thu tạo thành khí tức của ma…”
Hắn chưa từng thấy ma tu luyện công, lời nói này cũng là lời được ghi chép trong điển tịch.
Kiếm Thánh trầm giọng nói, “Không sai. Nhưng ma tu cũng chia làm hai loại. Đệ tử của 12 cung, vào lúc nhập môn, sẽ bị trưởng bối sư môn đánh nát từng tấc từng tấc kinh mạch, cưỡng ép rót vào khí tức của ma. Kinh mạch sau khi sống lại, sức chống đỡ cao nhất có thể tăng lên gấp 10 lần, có thể nhịn đau chịu khổ tốt hơn, còn có thể khiến xương cốt da dẻ tái tạo lại một lần. Cấu tạo thân thể con người cũng bị thay đổi, bọn họ cũng không còn nghĩ rằng mình là con người. Thông thường tự xưng là Ma tộc.”
Ân Bích Việt nhíu mày, bình thường, khi cảnh giới của người tu hành tăng lên, tình trạng thân thể và ngũ giác cũng sẽ biến hóa, nhưng không đến nỗi sản sinh chuyện lệch lạc đến mức không cho mình là con người nữa.
Kiếm Thánh dường như biết hắn đang suy nghĩ gì,
“Nếu như ngươi gặp qua những người bị vứt dưới đáy vực, kinh mạch nát hết, sinh tồn là cả vấn đề, lại vẫn còn phải chém giết lẫn nhau, mãi đến tận khi chỉ còn một người sống sót cuối cùng thì mới có thể bái vào ma cung, lúc đó ngươi sẽ hiểu rõ ý nghĩ của bọn họ.”
Ân Bích Việt trầm mặc.
Phần lớn người đời cho là ma tu tàn nhẫn khát máu, là bởi vì tu luyện công pháp tà ác, nhưng Kiếm Thánh còn thấy được tầng nguyên nhân càng sâu hơn.
Tài nguyên Đông Địa khô cạn, nhiều thế lực xen vào, mạnh được yếu thua, không có một đại tông môn nào có thể đưa ra quy tắc. Chỉ cần tu hành, theo đuổi năng lực tự vệ, thì sẽ sống trong cuộc tranh đoạt không có hồi kết, bất cứ giờ nào khắc nào cũng đang thử thách nhân tính con người. Cứ thế mãi, rất nhiều người thích ứng cuộc sống như thế, Đông Địa liền trở nên ngày càng bế tắc.
“Sư phụ rất quen Đông Địa?”
Ân Bích Việt vốn là thuận miệng hỏi một chút, nghĩ rằng Kiếm Thánh du lịch nhiều năm, nào có nơi không quen. Biết được cách 12 cung thu đồ đệ ra sao cũng chẳng kỳ quái, ai ngờ Vệ Kinh Phong trả lời, “Quen. Ta sinh ra ở Đông Địa, ở cùng một thôn với Lý Thổ Căn.”
Ân Bích Việt cứng lời.
Kiếm Thánh cũng không muốn nhắc lại cái đề tài này, liền nói đến các chủng loại ma tu, “Còn có một loại, không có sư môn, tự mình tìm tòi cách tu hành. Bọn họ không có chỗ dựa, cũng không có trói buộc. Am hiểu giết người cướp của, cướp bóc để mà sống, không thèm để ý đến cái giá phải đổi, cũng không sợ chết.”
Ân Bích Việt nói, “Rất đáng sợ.”
Không sợ giết người cũng không sợ chết. Không bị bất cứ quy tắc nào ràng buộc, càng không cần phải nói đến đạo đức lương tâm. Hắn không khỏi nghĩ, nếu như gặp phải đối thủ như vậy, cho dù có cảnh giới tương tự, nhưng muốn thắng cũng khó.
Kiếm Thánh gật đầu, “Đúng, quả thật đáng sợ… Ầy, ngươi xem, mới nhắc mà đã có một tên đến rồi này.”
Ân Bích Việt dừng bước lại, bỗng nhiên đưa mắt nhìn. Chỉ thấy trong bụi cỏ cao bằng nửa người, có một đôi mắt theo dõi hắn chằm chằm.
Không có tình cảm, am hiểu ẩn nấp, rất có kiên nhẫn, là ánh mắt nhìn chằm chằm con mồi của loài thú.
Ý lạnh thấu xương xông lên đầu. Nếu như không được Kiếm Thánh nhắc nhở, hắn căn bản chưa từng chú ý tới nơi đó có người.
Nếu như chỉ có mỗi một mình hắn, như vậy vô cùng có khả năng sẽ bị đánh lén rồi trọng thương hoặc thậm chí chết ở chỗ này ngay ngày hôm nay.
Tay Ân Bích Việt đặt trên chuôi kiếm. Bóng người trong bụi cỏ vẫn không động đậy. Trong lúc nhất thời, chỉ có tiếng gió rít ở nơi hoang vu này.
Nhưng hắn biết, đối phương vô cùng có khả năng đang thăm dò, hoặc là đang giữ lực để bạo kích.
Kiếm Thánh đột nhiên mở miệng, âm thanh chui vào lỗ tai hắn, “Chuyện này không giống với khi ngươi đánh ở Chiết Hoa hội. Bây giờ chính là cuộc chiến sống còn thật sự, sau khi ngươi chết, đạo bào có phù văn sẽ bị đối phương cầm đến chợ đen để bán.”
“Chiến đấu không cần nói chuyện lễ tiết, giết người cũng không cần nét đẹp. Ngươi chỉ cần cầm kiếm, chém xuống đầu đối thủ, hoặc là đâm thủng tâm mạch.”
“Làm được không?”
Có Kiếm Thánh ở đây, cuộc đối thoại của bọn họ đương nhiên sẽ không bị nghe được.
Ân Bích Việt ăn ngay nói thật, “Con chưa từng học qua loại này.”
Hắn không biết mình có thể làm như lời sư phụ nói hay không.
Kiếm Thánh thở dài, “Lão phu cũng không dạy, bởi vì đây là kiếm pháp giết người. Nhưng ngươi cần phải học.”
Cả thiên hạ này cũng cần ngươi học.
Ân Bích Việt phát hiện bụi cỏ chấn động một chút, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, không phải là gió. Là sự thăm dò của đối phương đã kết thúc, sự kiên nhẫn cũng cạn hết.
Kiếm Thánh lui về phía sau hai bước, đứng ở phía sau đồ đệ của mình. Không biết từ lúc nào, cảnh giới thể hiện ở bên ngoài thân đã biến thành Ngưng Thần kỳ.
Tựa như nói thật rõ cho đối phương biết, “Ta rất yếu, hắn rất mạnh, hắn bảo vệ ta đó.”
Ân Bích Việt chỉ có thể kiên trì rút kiếm ra.