Ta có một đạo lữ chuẩn mực.
Kiếp trước bọn ta ngược tâm đến đẫm máu và nước mắt, liều mạng tương ái tương sát. Kiếp này được dạy bảo, tu hành, luyện kiếm, du lịch, show yêu đương, vượt cấp đẩy BOSS, tiện tay cứu vớt thế giới.
Tuy rằng trên đường có nhiều lần khó khăn, nhưng mắt thấy ta sắp sửa cưới được người trong lòng, đi đến đỉnh cao cuộc sống.
Vấn đề là…Đạo lữ của ta có hai hồn thiện ác, đa nhân cách rồi.
Làm thế nào đây?
Online chờ. Gấp.
Trước khi Ân Bích Việt ngưng não động, đã quăng câu ‘ Online chờ’ ở phía sau. Ở trong lòng nói thêm ‘Không đợi nổi nữa, off đây’.
Trình tiền bối đã trở về, ai là người có học thức uyên bác nhất, am hiểu giải đáp vấn đề nhất ở thế giới này? Đương nhiên là Chưởng viện tiên sinh.
Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Đương nhiên là thành Vân Dương ở Trung Địa.
Vấn đề là, làm sao để giải thích với người bên cạnh rằng, người mắc đa nhân cách phải trị liệu tích cực, kiên trì uống thuốc, đừng làm hại đời tiếp theo?
Ân Bích Việt trịnh trọng nói, “Chờ một chút.”
Ma Tôn nhíu mày nhìn hắn.
“Chúng ta… Không nên trở về Thương Nhai sơn. Đi một chuyến tới Trung Địa trước đã.”
Không nghĩ tới Ma Tôn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi, “Được. Ngươi dẫn đường đi.”
Đúng là đi thật, không có dùng bất kỳ pháp môn nào. Bọn họ giống như là người lữ khách bình thường, gấp rút lên đường trên cánh đồng tuyết bao la đón gió.
Trời đất trống trải, bóng người trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé.
Mọi chuyện quá dễ dàng, những lời giải thích đã chuẩn bị đều vô dụng. Hắn lấy ra một miếng ngọc giản, bao trùm thần thức truyền về Thương Nhai, chỉ nói mọi thứ đều tốt, qua một thời gian nữa thì sẽ quay về cùng sư huynh.
“Ngươi không có gì muốn hỏi sao?”
Cách đó hơn ba thước, Ân Bích Việt nghiêng người nhìn, chỉ thấy sắc mặt người kia bình tĩnh, ánh mắt xa xăm.
“Thế giới này hoàn toàn xa lạ với ta, ngươi ở đâu, chốn về ở nơi đó.”
Bỗng nhiên giương môi cười cười,
“Không cần hỏi ta, ngươi cứ coi như ta còn đang ở trong Lâm Uyên kiếm đi.”
Ân Bích Việt suýt chút nữa đã bắt đầu niệm ‘Thanh Tâm quyết’.
Ngày xưa, trong mắt của Lạc Minh Xuyên khi cười, như có gió mát thổi đến, noãn ngọc phát sáng. Lúc này, rõ ràng là khuôn mặt không thay đổi chút nào, trong lúc cười lại có tà khí xuất hiện, chẳng hiểu sao khiến người ta cảm thấy như là bị mê hoặc, suy nghĩ dao động.
Ân Bích Việt trầm mặc không nói, chỉ là bước nhanh hơn. Bỏ người lại đằng sau.
Vì vậy một cái nhìn không chút kiêng kỵ rơi trên người hắn, như có lưỡi dao kề sau lưng, ngũ giác nhạy bén của người tu hành truyền lại rõ ràng lại cảm giác đó.
Từ lưng đến eo, từ mông đến chân, lướt qua từng tấc từng tấc, liên tục nhiều lần, không hề thấy phiền.
So với khi đi song song thì càng khó chịu hơn.
Đã có thể trông thấy biên giới của cánh đồng tuyết, trên mặt đất cằn cỗi có vài khóm cỏ dại khô vàng mọc thưa thớt. Gần đến lúc ngày và đêm giao nhau, ánh sao ảm đạm phai màu, bầu trời phía Đông hơi trở nên trắng.
Rốt cuộc không thể nhẫn nại thêm lần nữa, quay đầu lại đối diện với Ma Tôn cách mình hơn ba thước,
“Không thể đi nhanh chút à?”
Gió nhẹ rì rào, hơi thở lạnh như băng tới gần trong khoảnh khắc, “Sao vậy? Ngươi rất gấp à?”
Ân Bích Việt theo bản năng muốn lui lại, không muốn lúc nào cũng nằm ở vị trí bị động, thua khí thế, “Nơi này là chốn thanh tịnh, nhưng những nơi khác dư âm của chiến loạn chưa dừng, sau khi đi qua học phủ ở Trung Địa, phải nhanh chóng về Thương Nhai xem…”
Hắn nói chính khí nghiêm nghị vô cùng, đào không ra chỗ xấu, nhưng khi bị cặp mắt nặng nề như mực kia nhìn chăm chú, tự dưng lại cảm thấy chột dạ nhụt chí, còn có chút buồn bực, “Được rồi! Ngươi ở phía sau nhìn ta như vậy, ta khó chịu. Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào? Có gì thì nói thẳng ra. Ta không giỏi việc phỏng đoán lòng người, trăm vạn năm trước đoán không ra ý nghĩ của ngươi, trăm vạn năm sau cũng không có chút tiến bộ! Coi như ta có đi qua ba ngàn thế giới, cũng chỉ là học được đạo lý có chuyện nói thẳng này thôi.”
Đơn giản là vò đã mẻ lại sứt, chờ đối phương châm biếm.
Ma tôn thu lại ý cười, chậm rãi nói,
“Ngươi tiến bộ rất lớn, người không có tiến bộ chính là ta.”
Nhưng lúc này ta không muốn nói.
Nói rằng hận không thể ôm ngươi vào ngực ngay ở đây, hận không thể trở về điện Trường Uyên làm ngươi khóc?
Nếu như không thể khiến cả trong lẫn ngoài của ngươi nhuộm phải khí tức của ma mà ngươi ghét nhất thì sao có thể bù được dày vò chia cách trăm vạn năm?
Nếu phải nói thật, chỉ sợ từ giờ ngươi càng chống cự ta hơn.
Cho nên Ma Tôn chỉ là thản nhiên nói, “Sư huynh, trước kia ở chỗ đó có một con sông.”
Đề tài bị lái quá khét. Ân Bích Việt ngẩn ra, thuận theo ánh mắt của đối phương mà nhìn, nhìn từ xa chẳng thấy nước sông đâu, chỉ thấy cây cỏ khẽ nhúc nhích trong nắng sớm mờ mờ.
Trong đầu có cái gì lóe lên rồi biến mất.
Đúng rồi, trăm vạn năm trước bọn họ từng có một trận chiến ở nơi này. Dẫn tới sao sáng rực giữa ban ngày, sóng dậy mười trượng ngất trời.
Nhưng mà thời gian đã qua lâu, nước sông khô cạn, bùn cát ở đáy sông bị đất đá bao phủ, xuân đi thu đến, cỏ dại mọc thành bụi.
Biển xanh hóa nương dâu, bất quá cũng chỉ như vậy. Không có loại sức mạnh nào địch nổi thời gian.
Chỉ nghe người bên cạnh mở miệng, “Thế sự thay đổi khó lường, rất lâu rồi chưa ngắm kỹ thế giới này.”
Nhìn như yên ả nhưng thật ra lại cô đơn.
Vào đúng lúc này, Ân Bích Việt đột nhiên mềm lòng.
“Thật ra ta cũng không gấp…”
Bị nhốt trong kiếm lâu như vậy, trong một chốc trở về thế gian, muốn nhìn thêm một chút thì cứ nhìn đi. Miễn không phải muốn đi giết người phóng hỏa, hủy trời diệt đất là được.
Cái sự mềm lòng này không hiểu sao lại tới, cũng như hắn không thể xuống tay giết người này được.
Giống như Ý Lăng Tiêu luôn mềm lòng với Mạc Trường Uyên.
Ma Tôn cười cười, “Chúng ta đi thôi.”
Thủ đoạn khuynh đảo thiên hạ dùng để đối phó một người một cách dịu dàng, chỉ cần có đầy đủ kiên nhẫn, nào có chuyện không làm được.
Huống hồ người này vẫn chưa từng thay đổi, vẫn thích mềm không thích cứng như cũ.
Sau khi bọn họ đi ra cánh đồng tuyết, băng qua rất nhiều thành trấn thôn trang, đi một đường về phía Hiện cảng.
Với cảnh giới của hai người, chỉ cần không muốn hiện thân, cực ít có người trong thiên hạ có thể phát hiện tung tích của bọn họ.
Đông Địa không phải chiến trường chính, không có xung đột với Ma đạo, nhưng bầu không khí lại căng thẳng hơn so với ngày xưa. Rất nhiều người tràn vào thành trấn, ngoại trừ đệ tử trước đây của 12 cung thì còn có đại quân tán tu tham gia viễn chinh. Sau khi hủy bỏ khế ước với ma vật dưới vực sâu, chiến sự ở tiền phương bất lợi, không ít ma tu trở lại nơi cố hương. Nhưng mà linh khí trên cánh đồng tuyết thay đổi nhanh chóng, dư âm của rung động linh mạch vẫn còn, không người nào dám đặt chân tới.
Hơn phân nửa cung chủ trong 12 cung ngã xuống, mấy cường giả ma đạo hàng đầu còn sót lại cũng chết hết dưới Lâm Uyên kiếm trên núi tuyết Thông Thiên, bởi vậy bây giờ Đông Địa chia rẽ nhiều mặt, các thế lực khác nhau không dung hòa với nhau, còn hỗn loạn hơn cả trước trận chiến.
Tới gần thành trì lớn nhất cạnh cánh đồng tuyết, trong gió thổi tới mang mùi máu tanh nồng đậm.
trên đường lớn ngoài thành, đất bị nhuộm thành màu tím đen, thi thể ở khắp nơi. Máu tươi chưa khô chảy ào ào, lan đến bên chân hai người. Ma Tôn liếc mắt nhìn lá cờ bị phá trên đầu tường, “Chúng ta đổi đường.”
Đây đã là một tòa thành chết.
Ân Bích Việt đứng ở trong gió tanh, tinh thần lan ra, do đó nhớ lại những hình ảnh không rõ ràng.
“Nếu có một nơi mà cường giả ở nơi đó có thực lực hơn xa những kẻ khác, quy tắc có thể lập, Đông Địa có thể ổn định lại. Sau khi thống nhất, cần phải sinh tồn cho tốt, thiên hạ khó nổi lên chiến hỏa, ít nhất có hơn trăm năm an ổn.”
Người ở bên cạnh nghe vậy tựa như cười mà không cười, “Lẽ nào ngươi hi vọng ta vào cuộc lúc này, nhất thống Đông Địa, chấn chỉnh lại Ma cung?”
Ân Bích Việt ngẩn ra, “Sao lại thế? Nếu có thể làm lại, ta hi vọng ngươi chưa bao giờ tu Ma.”
“Không cần phiền lòng, thì dã vận dã, không có ta thì cũng sẽ có người khác. Ngược lại là ngươi, nhiều năm như vậy, lòng trách trời thương người vẫn còn trong xương.” (thì dã vận dã: số mệnh thay đổi theo thời thế)
Ân Bích Việt bật cười, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được chỗ nào.
Cho nên bọn họ đi tiếp.
Đi qua khỏi chốn núi non sông suối tuyết trắng bao trùm, tàn tạ do chiến tranh. Ân Bích Việt có ký ức năm xưa, ngay vào lúc có cảm ngộ đạo lớn sắp chạm tới mức Chân Tiên. Bộ pháp hành tẩu cũng không bàn mà hợp ý với trời đất, chỉ cần tâm tư trầm tĩnh, thì giờ nào khắc nào cũng đang tu hành.
Đến cánh đồng hoang thì chính là lúc chiều tà, hắn nhớ rằng chính ngay đây, sư phụ đã dạy hắn kiếm pháp giết người.
Sau đó thì mình đến ngồi ở dưới cây đại thụ kia, đọc bút ký chính mình viết vào nhiều năm trước. Chuyện trên thế gian thật sự là khó có thể dự liệu.
Đi nửa tháng, hắn dần dần gỡ xuống lớp phòng bị ban đầu, trái lại hai người nói chuyện ít đi, nhiều lúc mỗi người đều trầm mặc.
Ma Tôn cũng không nhắc lại chuyện xưa. Bọn họ lại như sư huynh đệ đồng môn bình thường, kết bạn xuống núi du lịch. Đi ngang qua núi sông trùng trùng điệp điệp, cùng ngắm phong cảnh cuùng tu hành.
Ngày hôm đó, lúc sắp ra khỏi cánh đồng hoang, Ân Bích Việt mở miệng nói, “Ta cảm thấy được tâm tình của mình có vấn đề.”
“Chỗ nào có vấn đề?”
“Tu vi càng tăng, hình như ta càng ngày càng bình tĩnh.”
Ma Tôn nhìn vào mắt của hắn, “Năm đó ngươi đắc đạo cũng là lúc mất đi hết tất cả niềm tin, trở về với trời đất thuở đầu, cố sức tìm cách siêu thoát. Vạn sự vạn vật đều buông bỏ, sao lại không bình tĩnh. Bây giờ chỉ là đi trên đường cũ.”
Ân Bích Việt ngơ ngác, cuối cùng đã rõ chỗ nào không đúng.
Hắn nhìn thấy hỗn chiến ở Đông Địa, trận chém giết thê thảm, trong lòng chỉ cảm thán, nhưng lại chưa hề nghĩ rằng mình sẽ đi thay đổi. Nhớ tới những ngày sư phụ còn ở thì cũng chỉ thương cảm với cảnh còn người mất, không có ý nghĩ làm cách nào để mở mộ kiếm. Tâm tình của hắn càng ngày càng giống người đứng xem thế giới này.
Có lẽ không phải là do thời gian xa xưa, nhớ không rõ tâm tình khi đắc đạo ở kiếp trước của mình.
Mà là bởi vì khi đó, hắn đã gần đến mức không có cảm xúc.
Thật sự là đáng sợ.
Ký ức lúc trước hiện lên lần thứ hai, hắn từng đứng ở sông Mân cách nơi đây không đến trăm dặm, nói với Mạc Trường Uyên “Ta đã không còn vướng bận, sắp sửa chứng đạo hư không, ở chốn nào cũng chẳng có gì khác nhau.” Do thế nên Mạc Trường Uyên hoàn toàn cắt đứt với hắn thì hắn mới có lại cảm giác.
Ân Bích Việt nói, “Ta sợ đây không phải là đi lại đường cũ, mà là giẫm lên vết xe đổ.”
Ma Tôn chắp tay cười nói, “Sợ cái gì, coi như ngươi có được mệnh đạo vô tình trên cao, nhưng sao lại thành Chân Tiên lần nữa được, ta cũng sẽ không đứng nhìn ngươi trở thành dáng vẻ lạnh lùng.”
Ân Bích Việt không tiếp tục nói nữa. Bước đi về phía trước. Ở cuối tầm nhìn đã có thể nhìn thấy tường thành ven biển của Hiện cảng.
Hắn rất nhớ Lạc Minh Xuyên, rất muốn sư huynh có thể trở về, nếu có thể ôm một chút, có lẽ vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết.
******
Lạc Minh Xuyên là có thể cảm giác được thế giới bên ngoài. Thậm chí có thể đối thoại với Ma Tôn.
Lúc rời đi Vực Vẫn Tinh, tàn hồn hấp thu ma khí còn sót lại trong vực sâu, giam y sâu trong ý thức, lại không thể khiến cho y hoàn toàn ngủ say.
Y đoán được sư đệ muốn đi tìm Chưởng viện tiên sinh để cầu viện, cũng nghe thấy được câu “Có gì thì nói thẳng ra, ta không giỏi việc phỏng đoán lòng người.”
Sư đệ quả nhiên thông minh hơn y nhiều.
Việc hiểu rõ rất nhiều chuyện không liên quan tới chỗ tu vi cao hay thấp, chỉ liên quan tới kinh nghiệm tuổi đời.
Nếu như sau khi trải qua ảo cảnh trong Hưng Thiện tự mà sư đệ không kiên trì muốn nói rõ ràng, chỉ sợ bây giờ giữa bọn họ đã xuất hiện rất nhiều ngờ vực hiểu lầm. Hậu quả tệ nhất chính là giống như kiếp trước, đến chết cũng không hiểu lòng nhau.
Lạc Minh Xuyên nói, “Cảm xúc của đệ ấy đang dần trôi đi. Bây giờ đệ ấy cần ta.”
Ma Tôn xì cười một tiếng trong đầu.
Hai người bọn họ vốn là một thể, hai bên đều rõ ngoại trừ cách dung hợp làm một, thì trước mắt không có cách nào để diệt trừ tận gốc một trong hai kẻ. Cho dù có thể diệt đi một hồn thì hồn còn lại cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Dưới tình huống như thế, cho dù vạn phần không tình nguyện, không thừa nhận cũng không được, mà trong mắt của Ân Bích Việt, cách tốt nhất chính là đưa quyền khống chế thân thể trả lại cho Lạc Minh Xuyên.
Nhưng Ma Tôn không làm như vậy.
Vật chuyển sao dời, lại đi thêm ba ngày.
Trong gió có mùi tanh mặn cùng hơi ẩm, ngước mắt có thể trông thấy tháp đèn màu trắng cùng chim biển. Đuổi một đội Ma tu viễn chinh đi về, người trong thành lại đông như mắc cửi, bọn họ lại đi ngược dòng người, đi đến cửa cảng đầy thuyền cập bến.
Có người tu hành phong trần mệt mỏi, sắc mặt uể oải, có thương nhân vẫn kiếm lợi như cũ, ra biển bán buôn, còn có chút người bình thường dè dặt trong thời loạn lạc, ầm ĩ mà hỗn loạn, trăm sắc thái của chúng sinh nhân gian.
Ân Bích Việt muốn hỏi người kia một chút, thuê thuyền hay là trực tiếp vượt biển.
Mới vừa vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng bị đã bị kéo vào trong ngực.
Một nụ hôn cứng rắn rơi xuống, trong hơi ấm nhưng lại mang chút ý lạnh khó hiểu.
Sau giây lát sững sờ, sắc mặt hắn không thay đổi, đẩy đối phương ra, phất tay áo cưỡi gió bay đi.
Chẳng qua là cảm thấy không thể nào chấp nhận được, không hề tức giận cũng không có quẫn bách.
Trong nháy mắt Lạc Minh Xuyên mê muội, ý thức đã khống chế thân thể một lần nữa. Không kịp chất vấn Ma Tôn đã cưới gió đuổi theo.
“Sư đệ —— “
Ân Bích Việt sững người lại, quay đầu lại nhìn y, ý cười trong mắt như có như không, “Sư huynh đã trở lại.”
Lạc Minh Xuyên không biết làm sao để mở miệng.
Đến khi sóng vai nhau, sư đệ kéo ống tay áo của y cảm thán, “Trước kia là sư phụ dẫn đệ bay, bây giờ là sư huynh dẫn đệ bay, lúc nào thì đệ mới có thể tự bay đây?”
Bây giờ gió biển và mây cũng chẳng có gì khác nhau, người kia lại đứng ở trên đám mây. Ba ngàn sợi tóc bạc, một thân thanh tịnh.
Sắc mặt cực kỳ giống khi bọn họ gặp gỡ lần đầu trong địa lao, cũng giống như Ý Lăng Tiêu sau khi đắc đạo —— có được dáng vẻ của Chân Tiên.
Vào đúng lúc này, y đột nhiên cảm thấy, những thứ đó không còn lưu lại nữa, ký ức của cả hai chỉ là một giấc mộng dài của y.
Sau khi tỉnh mộng, sư đệ vẫn là bộ dáng Tiên nhân vô dục vô cầu kia, không quan tâm đến mọi chuyện bên ngoài.
Trong biển ý thức có âm thanh vang lên, “Nhìn dáng vẻ của hắn hiện tại, rất giống như là đã trải qua yêu hận tham sân si oán sâu đậm, tất cả đều là chuyện do một mình ta.”
Lạc Minh Xuyên hiểu rõ ý nghĩ của tàn hồn.
“Không, ta sẽ không trói buộc đệ ấy cưỡng ép đệ ấy.”
Ma Tôn khẽ cười, “Hi vọng mấy ngày sau ngươi còn sẽ nghĩ như vậy.”