bước vào trước sự kính cẩn của những người hầu
trong nhà. Nhìn tay cô, ông quản gia ngẩng đầu lên nhưng
chưa kịp nói gì đã bị cô chặn họng.
- Tôi không sao, bác đừng
lo.
Ông quản gia Wan hay Wang
gì đó (quên mất tên ông này rồi. Sorry) không nói gì
nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ bước lên lầu mà lòng
chua xót. Vào phòng cô nhẹ nhàng nằm lên chiếc giường
thân yêu của mình nghỉ ngơi cùng với đó là nghĩ cách
sang Mĩ mà không để ba cô biết. Thôi, tính sau, xuống ăn
cơm đã( từ sáng đến giờ có ăn gì đâu thì chả đói).
Cô bước vào phòng tắm, thay bộ đồ mới, tẩy lớp hóa
trang đi nhẹ nhàng bước xuống nhà. Tất cả người
trong nhà thở phào khi thấy thiên thần xinh đẹp nhưng
lạnh lùng của mình quay trở lại. Ngồi vào bàn ăn mà
quản gia Wang đã chuẩn bị cô ăn 1 cách từ tốn, dù có
đói nhưng không bao giờ để mất hình tượng.
- Cha tôi ngày
mai vẫn đi làm ở công ty à- tiện có ông quản gia ở
đây cô tranh thủ khai thác thông tin. Dù gì ông ta cũng
giống như thư kí của bố cô, chỉ là
cô về lên ở nhà thôi.
-- Dạ mai
ông chủ có cuộc họp trong 1 tuần với chi nhánh bên Đức
bàn về việc mở rộng thị trường rất quan trọng lên
ngày mai ông chủ sẽ bay sang đó, tối nay ông cũng không
về nhà.
-- Ông cũng sang đó chứ?
-- Dạ không, tôi ở nhà
để lo cho cô
-- Không cần, ông đi giúp
cha tôi đi. Ở nhà này đâu có thiếu người hầu.
-- Nhưng....
-- tôi nói ông không nghe
sao?
-- Vâng tôi biết.
Jenny mừng thầm trong bụng,
không ngờ trời giúp cô. Tiếp tục bữa ăn của mình rồi
lên phòng với tâm trạng vô cùng tốt.
Vậy tại sao Jenny phải
giấu chuyện sang Mĩ? Còn con người luôn theo dõi cô, hắn
là ai? Win là kẻ nào? Tất cả nhờ mọi người khám phá
nha. Ai đoán được thì giữ bí mật nha.
Sáng hôm sau tỉnh dậy
bước xuống nhà thì đã không thấy ông quản gia đâu.
Sau khi hỏi kĩ đám người hầu để đảm bảo ông ta đi
rồi cô nhanh chóng cầm theo hộ chiếu, vé máy bay và
những đồ dùng cần thiết rồi bât ta-xi đến sân bay.
Nói là những đồ vật cần thiết nhưng cũng chỉ có
điện thoại, laptop, máy tính bảng đựng trong 1 cái túi
sách. Cô không muốn mang nhiều sợ mọi người nghi ngờ.
Những người hầu trong nhà cô đều bịt miệng lại rồi,
cô hi vọng tất cả nằm trong dự tính của mình. Bất
chợt cô nhớ ra một người chưa bịt miệng đó là ông
hiệu trưởng. Riêng ông này thì dễ rồi, có cho tiền
ông ta cũng khong giám nói. Rút chiếc điện thoại siêu
xịn ra( sao cứ thích khoe của thế nhỉ) gọi cho ông hiệu
trưởng:
– dạ tôi nghe thưa tiểu
thư – ông hiệu trưởng sau một lúc đổ mồ hôi hột
khi nhìn tên người gọi bắt máy trả lời.
– Mấy ngày sắp tới tôi
có việc bận phải ra nước ngoài không đi học. Nếu cha
tôi có gọi hỏi cứ bảo tôi đi làm việc của trường,
còn việc gì thì ông tự nghĩ hiểu chứ?
( giọng điệu đầy mùi
thuốc súng)
– Dạ thưa tiểu thư –
Huyết áp ông hiệu trưởng sắp tăng vọt rùi.
– Nhớ đừng làm hỏng
việc của tôi – Không giảm mùi thuốc súng được sao
chị Jenny?
– Vâng – phải nghe xong
tiếng tắt máy thì ông hiệu trưởng mới bớt sợ. –
Không biết tiểu thư định làm gì?.hik không muốn mất
chức thì phải thế thôi – ông hiệu trưởng nghĩ thầm
cùng lúc than cho số phận của mình.
Vậy là theo
Jenny thì chuyến đi này của cô sẽ không bị ai nghi ngờ.
Cô thả mình trên ghế ngắm nhìn sự sa hoa của những
con đường.
Lúc ấy ở
khoang hạng nhất của chiếc máy bay khởi hành từ HÀn
Quốc sang Đức, một người đàn ông với gương mặt sắc
lạnh ngồi nhâm nhi tách coffe nóng cầm
thêm tờ báo mới trên tay. Tất cả mọi
thứ từ gương mặt phong thái và hàn khí từ người đàn
ông đủ khiến mọi người khiếp sợ. Hơn nữa, túc trực
ngay bên cạnh là một đám cây đen( vệ sĩ đó mà) chỉ
trừ mỗi khuôn mặt là được che đi một nửa bởi cái
kính thôi. Duy nhất chỉ có một người đàn ông trông có
vẻ tre hơn tuổi giống như người đàn ông kia là có
khuôn mặt hiền từ nhất.
Không rời mắt khỏi tờ
báo, người đàn ông đáng sợ hỏi:
– Nó bảo ông đi theo ta?
- Vâng ạ – người đàn
ông hiền từ đáp lại.
– Con bé chỉ nói vậy?
– Vâng.
– Đảm bảo mọi việc
nó làm chúng ta đều biết.
Chắc mọi người cũng
biết ai rồi chứ. Đó là ông bố hờ của Jenny đó. Ông
ta không nói gì nhưng trong đầu đã mưu tính những điều
tàn độc nhất-- độc như chính con người ông ta vậy
Sau khi làm hết thủ tục
cần thiết và lên máy bay Jenny thở phào nhẹ nhõm. Không.
có việc gì làm, cô lấy
tai nghe ra nghe nhạc rồi ngủ giữ sức để làm công việc
sắp tới mà không thèm quan tâm đến những chuyện ở
trường.