Âu Dương Húc ngồi một bên nhìn chủ tử của hắn như nhìn quái vật, “Người nọ là ai?”
“Ai là ai?”
“Chính là người được ngươi cứu ra từ đám cháy.” Biết rõ còn cố hỏi.
“Không biết.”
“Không biết? Không biết thì ngươi không để ý an nguy chạy vào đám cháy cứu hắn làm gì?” Hắn mới không tin.
“Cứu người.”
Âu Dương Húc không thèm truy hỏi y nữa, hắn biết rõ cố hỏi cũng không được gì, “Được rồi, ngươi đã không muốn nói…. Ta về cung trước đây.” Nhưng hắn cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy.
Triển Cảnh Nham vẫn bảo trì tư thế xem công văn, có lẽ ngay cả chính y cũng không chú ý tới, đã rất lâu công văn chưa được lật sang trang khác.
———————————–
Sáng sớm, Cao Hành đi theo Cao Vấn tới nhà Từ phu nhân, hai người được mời đến thính đường.
Một lát sau, Từ phu nhân mặc bạch linh, đầu đội bạch bố, được hạ nhân dìu đến chỗ ngồi của mình, “Khiến hai vị quan gia đợi lâu.”
“Không sao.” Cao Vấn nói, “Hôm nay chúng ta đến, là muốn hỏi một chút về Từ chưởng quỹ.”
“Mời nói.”
“Từ chưởng quỹ có kết thù với người nào không?”
“Phu quân ta là người làm ăn, làm việc luôn cẩn thận, làm người cũng khéo léo, ta không nghĩ ra có hận thù với ai.” Nói xong, Từ phu nhân cầm khăn tay lau lau nước mắt.
“Phu nhân, đại phu nói người không nên thương tâm quá độ.” Một người trung niên đứng ở bên cạnh Từ phu nhân lên tiếng.
“Vị này là?” Cao Vấn nhìn đối phương.
“A, đây là quản sự nhà ta, lão Chung, luôn giúp phu quân ta quản lý sinh ý.” Từ phu nhân giới thiệu.
Song phương nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.
“Chung quản sự, xin hỏi, trong chuyện làm ăn, Từ chưởng quỹ có kết thù với người nào không?” Cao Vấn nói.
“Cùng làm ăn, nhiều ít đều có chút cấm kỵ, nhưng nếu nói là kết thù kết oán, cũng chưa đến mức.” Chung quản sự nhận xét khách quan.
“Hai vị thật sự không nghĩ được ai hận Từ chưởng quỹ, hận đến mức phải giết hắn sao?” Cao Hành hỏi.
Hai người đều lắc đầu.
“Đã như vậy, Từ phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta không tiện quấy rầy.” Cao Vấn và Cao Hành đứng lên.
“Xin hỏi hai vị quan gia, khi nào ta có thể mang thi thể của lão gia trở lại.” Từ phu nhân nói.
“Thật xin lỗi, Từ phu nhân, trước khi án kiện điều tra ra manh mối, tạm thời không thể mang thi thể về, nhưng chúng ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng phá án.”
“Như thế, làm phiền hai vị quan gia.” Từ phu nhân kính nhờ.
Hai người ra khỏi Từ phủ, “Đại ca, như vậy, án tử không hề có nghi phạm nào sao?” Cao Hành cau mày.
“Thu thập tư liệu, lúc này mới chỉ bắt đầu.” Cao Vấn nói.
“Sau đó?” Cao Hành hỏi.
“Hiện tại ta muốn đến Nhất Phẩm Lâu, đệ nghĩ cách hỏi hạ nhân của Từ phủ, xem có thu hoạch gì không.” Vì vậy huynh đệ hai người chia nhau hành động.
————————————
Ăn xong cơm trưa, trong lúc rảnh rỗi, A Tài tìm hai cái cây rắn chắc trong tiểu viện của mình, treo võng lên.
“Ngươi đang làm gì?” Cao Chí đi ngang qua, thấy chiếc võng trong tay A Tài. “Đây là cái gì?”
“Võng.” A Tài vừa buộc vừa nói. Hai bên đều buộc chặt, đem một cái ghế gỗ đến để bên cạnh, đặt một ít điểm tâm trên mặt ghế, trực tiếp nằm xuống võng.
“Thích thú như thế.” Cao Chí nhìn hắn thoải mái nằm trên võng, ăn điểm tâm. “Ngươi rất biết hưởng thụ.”
“Nhân sinh khổ đoản, phải biết hưởng lạc.” A Tài nói, “Sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi như vậy?” Quấy rầy hắn ngủ trưa.
“Hiện tại Ngô đại nhân đã không còn nhúng tay vào án kiện, gần đây ta đều rãnh rỗi như vậy.” Nói đến đây, Cao Chí bất giác liếc nhìn A Tài, vội vàng nói sang chuyện khác, “Không nói chuyện này, giúp ta làm một cái như thế a, nhìn ngươi nằm rất thoải mái.”
“Được, hai lượng bạc ta làm cho ngươi.” A Tài biết hắn suy nghĩ nhiều, không quan tâm, nói.
“Hai lượng bạc?”
“Đương nhiên, ta phải đi chọn dây thừng, phải bện thành võng, làm việc đương nhiên muốn được trả tiền. Huống chi, thứ này chỉ có ta biết làm. Chỉ hai lượng bạc mà thôi, đừng nhỏ mọn như vậy, không sợ mất thân phận của ngươi sao?” Nghe xong lời của A Tài, Cao Chí dở khóc dở cười, “Hảo, ta trả hai lượng bạc.”
“Đúng rồi, đây mới là phong thái Cao bộ đầu nên có.” Nói xong, một tay ngả trước mặt Cao Chí.
Cao Chí buồn cười lắc đầu, móc hai lượng bạc từ đai lưng ra. “Đây, giữ cho tốt.”
A Tài lập tức bỏ vào trong ngực, “Đa tạ đã nhắc nhở.”
Lúc chạng vạng tối, Cao Vấn và Cao Hành đến nhà, báo cáo tiến trình của vụ án với Cao phụ.
“Hôm nay con hỏi thăm tất cả tiểu nhị trong Nhất Phẩm Lâu, mỗi người đều nói Từ chưởng quỹ hà khắc keo kiệt, tỷ như không cẩn thận làm vỡ chén đĩa, đều phải bồi thường gấp ba số tiền, hoặc là vì món ăn vài văn tiền mà tính toán chi li. Những tiểu nhị kia có vẻ không thích hắn, nhưng không đến mức hận thấu xương. Bất quá, có gã sai vặt ở nhà bếp tên là Mộc Đầu, con hỏi hắn, Từ chưởng quỹ có kết oán với người nào không, hắn nói không có, hỏi hắn cảm thấy Từ chưởng quỹ như thế nào, hắn nói không tệ. Hắn là người duy nhất không nói xấu Từ chưởng quỹ.” Cao Vấn kể tình tiết phát hiện được ở Nhất Phẩm Lâu.
“Con ở Từ phủ nghe được, quan hệ giữa Từ phu nhân và Từ chưởng quỹ không tốt, ba ngày ầm ĩ, năm ngày đại náo, Từ chưởng quỹ rất ít về nhà, bình thường đều ở Nhất Phẩm Lâu. Nhất là việc Từ chưởng quỹ muốn thu nhận một tiểu nha hoàn của Từ phu nhân, Từ phu nhân rất tức giận, Nhất Phẩm Lâu là do nương gia của Từ phu nhân dựng lên, nàng uy hiếp Từ chưởng quỹ, nếu hắn dám thu, nàng lấy lại số tiền kia, khiến Nhất Phẩm Lâu sụp đổ. Cuối cùng Từ chưởng quỹ đành phải đem tiểu nha hoàn kia cho một gã sai vặt ở Nhất Phẩm Lâu, việc này mới chấm dứt. Hình như gã sai vặt kia tên là Mộc Đầu, bọn hạ nhân còn nói tiểu nha hoàn kia rất đẹp, có thể lấy lão bà như vậy thật là có phúc khí. Trừ lần đó ra cũng không phát hiện ai có thâm cừu đại hận với Từ chưởng quỹ.” Cao Hành nói.
“Nói cách khác không có nghi phạm?” Cao phụ nhìn hai người, hai người đều lắc đầu, Cao Phụ đành phải quay sang nhìn A Tài, “A Tài, ngươi nghĩ thế nào?”